"Đại vương!"
Lục Giả ở nhà nghỉ ngơi thời gian dài, rốt cuộc được đại vương triệu kiến lần nữa.
Lưu Trường trước kia vốn có thành kiến với ông ta, nhưng trí tuệ cùng can đảm của Lục Giả biểu hiện ở Hung Nô đã chinh phục y, giờ không dám coi thường thuyết khách nữa.
Đám lão già khai quốc đúng là rất lợi hại, ai nấy đều là nhân tài.
Lưu Trường triệu kiến Lục giả ở Hậu Đức Điện, ngồi bên còn có Chu Xương, Triệu Bình.
Lưu Trường thân thiết hàn huyên chuyện trong nhà Lục Giả.
"Thần có năm đứa nhi tử, năm xưa thần đi sứ Nam Việt, được Nam Việt vương tặng cho không ít món đồ. Thần bán hết, đổi ra vàng, chia đều năm đứa, thần thì ngồi xe xa hoa, dẫn theo mười vũ nhạc và một thanh bảo kiếm, luân phiên ở nhà chúng, mỗi đứa mười ngày."
"Thần nói với chúng, tương lai chết nhà đứa nào, đứa đấy sẽ được cái xe này, ca cơ và thị tùng, bảo kiếm."
"Bới thế bất kể là thần tới nhà ai, bọn chúng đều cung kính hết mức, cực kỳ hoan nghênh thần ở lại lâu hơn."
Lục Giả đắc ý kể an bài khi về già của mình.
Lưu Trường thở dài:" Khanh nuôi lớn chúng, chúng dưỡng già khanh là chuyện phải làm, sao cần như thế?"
"Ha ha ha, đại vương có điều không biết, thần thủa thiếu thời đi du học các nơi, sau lại vì đại vương đi sứ, thiếu quan tâm tới con cái. Huống hồ con thần đâu chỉ có một mình, chúng có thê thiếp con cái, dù thương thần tới mấy, hầu hạ lâu cũng mất tình cảm."
"Lục công vì Đại Hán lập công, nếu ngày nào đó khanh bị con cái chê bai, để quả nhân phụng dưỡng vậy." Lưu Trường chân thành nói:
Lục Giả thoáng bất ngờ rồi cười to:" Đại vương không cần rủa thần như thế."
"Lục công đột nhiên nói với quả nhân chuyện này, hẳn là có ý khác?"
"Đại vương quả nhiên thông tuệ, đại vương là chủ thiên hạ, vậy nên coi thiên hạ như con cái mình, nếu đại vương có ngàn vàng, mỗi nơi nên được 200 mới được."
Chu Xương thầm lắc đầu, muốn khuyên gián đại vương à, hôn quân mà nghe lọt tai lời khuyên gián của ông sao? Nếu thế thiên hạ sớm thái bình
Quả nhiên Lưu Trường cao giọng:" Hả, quả nhân bao giờ không đối xử công bằng chứ?"
Lục Giả nghiêm sắc mặt nói:" Nghe nói đại vương muốn bỏ quyền đúc tiền các nước, lại cho Hà Tây và nước Triệu đúc tiền, sao có thể như thế? Thương một đứa con sẽ mất đi những đứa khác."
"Hai nước đó bần cùng, không giống nước khác."
"Đại vương, thần có năm đứa con, đứa thứ ba tàn tật, thần nên cho nó thêm tiền không? Nếu cho những đứa khác có ghét nó không? Đợi thần không còn liệu chúng có liên hợp đối phó với nó không? Chỉ có đối xử công bằng thì trong nhà mới hòa thuận, tránh huynh đệ xích mích." Lục Giả cung kính vái lạy:
Chu Xương thầm thở dài, ông còn non lắm, chưa nhìn ra vị đại vương này là loại người gì sao? Còn nói nữa coi chừng ăn đòn đấy.
Lưu Trường im lặng một lúc không ngờ tiếp nhận lời khuyên gián:" Lục công nói phải lắm, vậy cứ làm như khanh nói đi."
Chu Xương hóa đá trân trân nhìn đại vương nhà mình, đại vương, ngài nói nhầm phải không?
Lục Giả tiếp đó lại nói vài kiến nghị, Lưu Trường tiếp nhận toàn bộ, không một lần phản bác.
Ánh mắt Chu Xương càng thêm u oán.
Lưu Trường thân thiết nắm tay Giả Nghị:" Lục công, quả nhân vốn định để Triệu Nghiêu tới Hà Tây làm điển khách, liên lạc với Tây Vực, cùng đối phó với Hung Nô, không ngờ ông ta lại tạo phản, cất giữ khôi giáp."
Mặt Lục Giả co giật, Chu Xương lạnh lùng nói:" Vị Vương đình úy này đúng là có tài tìm vật, bất kể lúc nào cũng tìm ra được khôi giáp. Không để ông ta tới thượng phương chế tạo khôi giáp cho tướng sĩ, thật là lãng phí."
Chu Xương rất không thích chuyện vu oan hãm hại này, trong mắt ông ta, dù Triệu Nghiêu có tội cũng phải thông qua thủ đoạn chính đáng xử lý, sao có thể hơi chút là cất giữ khôi giáp? Đình úy lần nào bắt người cũng tìm ra khôi giáp, Đại Hán chế tạo khôi giáp mười năm cũng không nhiều như vậy. Đình úy các ngươi không có lý do khác à?
Lưu Trường liếc Chu Xương một cái:" Chu tướng, nói nhiều có sai sót đó, khanh biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Cất giữ khôi giáp." Chu Xương lớn tiếng nói:
Thấy đại vương nhà mình sắn tay áo lên, Lục Gia vội níu lấy:" Triệu Nghiêu đáng tội, đại vương muốn thần đi Hà Tây làm điển khách sao?"
Cơn giận của Lưu Trường bị cắt ngang:" Khanh đợi chút, quả nhân phải đánh lão thất phu này."
"Đại vương, bỏ đi, bỏ đi." Triệu Bình cũng giữ lấy y:" Chuyện muối sắt, đại vương, Chu tướng đang lo chuyện muối sắt."
Lưu Trường là người không chịu nổi oan ức, chuyện Triệu Nghiêu chẳng liên quan gì tới mình, lão thất phu lại nghi oan mình:" Chuyện này không liên ... Thôi, quả nhân làm đấy, quả nhân là thế đấy, ai trêu chọc quả nhân quả nhân nấu luôn."
Nói rồi quay sang Lục Giả:" Quay về chính sự, quả nhân muốn khanh đi tới các nước Tây Vực, thuyết phục bọn họ quy thuận Đại Hán, chớ theo Kê Chúc mà mất mạng."
Lục Giả trước khi tới gặp đại vương đã có chuẩn bị rồi:" Đại vương, thần xuất phát ngay, chuyện này không thể trì hoãn."
Lưu Trường giữ ông ta lại: "So với các nước kia, quả nhân càng để ý sứ thần, ngàn vạn lần không được mạo hiểm. Nếu không quả nhân triệu tập trăm vạn đại quân, xuất chinh Tây Vực."
Lục Giả không tán thành:" Đại vương có sứ mệnh của đại vương, bọn thần có sứ mệnh của bọn thần, ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà xuất binh ..."
Chuyện đã xong, Lục Giả vái lạy Lưu Trường, chuẩn bị cùng hai người kia rời đi. Lưu Trường nói:" Chu tướng ở lại."
Triệu Bình vội nói: "Đại vương, hay là thần cũng ở lại?"
"Không cần."
Triệu Bình lo lắng nhìn Chu Xương, cùng Lục Giả rời đi.
Hai người ra ngoài điện, Lục Giả cười nói:" Trước kia sứ thần ra ngoài, quân vương đều nói phải mang lòng cầu chết, không quên sứ mệnh. Bao sao ai cũng nói đại vương là hôn quân, làm gì cũng trái ngược với quân vương hiền minh."
Triệu Bình cười khổ:" Đúng thế, đại vương mấy lần trên triều nghị muốn phong bản thân thành Trấn Tây tướng quân để tới Hà Tây tác chiến, bị thái úy mắng một trận mới bỏ ý định này. Tiếp đó muốn lập miếu tế tự, nói mình công lao hơn tất cả mọi người, Cao hoàng đế lập ra Hắc Đế, đại vương muốn thành Tử Đế."
"Ha ha ha, triều nghị lúc đó hẳn thú vị lắm."
"Thú vị thì thú vị, chỉ là khi những lão thần hiện nay không còn, đại vương có thể mặc sức làm theo ý mình, không ai quản được nữa."
Cùng lúc đó trong đại điện, Lưu Trường ngoạc miệng cười ngốc nghếch kéo tay Chu Xương: "Trọng phụ, vừa rồi nhiều người ... Quả nhân xin lỗi trọng phụ."
Chu Xương nhất thời không nói lên lời, cái thần sắc, cái giọng điệu, cái kiểu ăn nói này, đúng là vô lại y hệt Cao hoàng đế.
Lưu Trường tiếp tục nói: "Trọng phụ yên tâm đi, lần sau nếu có người mạo phạm quả nhân, nhất định bảo đình úy xét xử công chính, tuyệt đối không thế này nữa."
Chu Xương lúc này muốn giận cũng không giận nổi, chỉ là còn có điều canh cánh trong lòng: "Đại vương, thần ngày ngày khuyên gián, đại vương không nghe, sao lời Lục Giả thì lại nghe theo như thế?"
"Ông ấy nói đúng cả, quả nhân lại không phải là a phụ, lời khuyên gián đúng thì phải nghe."
"Vậy chẳng lẽ thần khuyên gián sai?"
"Trọng phụ, quốc sự quan trọng nhất, chuyện này để sau hẵng nói, chúng ta nói chuyện muối sắt đi, thế nào, lần này chắc quốc khố dư dả rồi nhỉ? Nếu quả nhân huy động ba trăm vạn trai tráng thì có duy trì được không?"
Chu Xương nhũn chân, giọng thều thào như sắp chết: "Đại vương, thần già rồi ... Xin cho thần cáo lão về quê !"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com