Lục Giả rời Lũng Tây không lâu thì gặp một đoàn kỵ binh.
Ông ta căn bản không đệ đoán kỵ binh này vào mắt, ngạo nghễ ngồi trên xe ngựa, sai người chất vấn xem người dẫn đội là ai.
Kỵ sĩ đi đầu nhảy xuống ngựa, đi bộ tới trước xe, cúi người hành lễ.
Lục Giả càng nhìn người này càng thấy quen, đột nhiên nhảy xuống xe đi nhanh tới:" Không biết Loan tướng tới, thất lễ, thực sự thất lễ quá."
Kỵ sĩ đó chính là Hà Tây quốc tướng Loan Bố:" Nghe nói đại vương đưa Lục công tới, ta rất vui, nên dẫn người tới đón."
"Mời Loan tướng lên xe."
Hai người ngồi cùng xe tiến lên, Loan Bố giải thích:" Nơi này nhiều đạo tặc, sợ chúng làm hại tới Lục công, đường sá nơi này cũng khó tìm."
Được đối đãi như thế, Lục Giả cảm động lắm.
Loan Bố nóng lòng đi đón Lục Giả như vậy, thực ra cũng có chuyện gấp, cần hỏi chuyên gia Hung Nô này:" Quân đội của Hộ Đồ liên tục xuất hiện ở Hà Tây, cướp bóc bách tính. Ta quyết định rồi, nhất định không cho chúng móc nối được với Tây Vực."
Lục Giả chú ý lắng nghe, nói:" Ta biết rất rõ Hộ Đồ, người này thẳng tính nhưng lại đa nghi ..."
Hai người trao đổi ý kiến với nhau, tới tối mọi người kiếm chỗ khuất gió, đốt lửa dựng lều nghỉ ngơi.
Lục Giả đột nhiên nhớ tới điều gì, chỉ sĩ tốt cách đó không xa:" Không phải ngươi phục lệnh tới gặp Loan tướng sao? Có gì thì nói mau rồi còn đi sớm."
Rồi giải thích với Loan Bố:" Người này do đại vương phái tới, nói là đưa ngài một thứ rồi về."
Sĩ tốt đó tới trước mặt Loan Bố, cúi người hành lễ rồi lấy ra một bộ khôi giáp.
Loan Bố nhận lấy, bộ khôi giáp này không tệ, xa hoa hơn cả khôi giáp của Lưu Trường, hoa văn nhiều hơn, lại cực nặng, sĩ tốt vất vả mới bê được.
Sĩ tốt nói:" Loan tướng, đây là khôi giáp Kiến Thành hầu tặng đại vương, nghe nói từng là khôi giáp của Chu Lữ hầu, sau khi cải tạo tặng cho đại vương. Nghe nói có thể chống được cung ở khoảng cách gần, hoa văn được tượng nhân lành nghề nhất kỳ công làm ra ..."
Loan Bố không ngờ đại vương lấy khôi giáp ra tặng mình, hắn biết đại vương từ nhỏ đã thích những thứ này nhất, không khỏi nhớ tới thời gian quần thần ở bên nhau, mắt ươn ướt, đưa tay sờ bộ giáp.
"Ta rất nhớ đại vương, nào, mặc giúp ta."
Giáp sĩ ngớ người, lúng túng mãi mới nói được:" Loan tướng, cái này không phải để tặng ngài ..."
Loan Bố cũng ngớ ra:" Vậy mang bộ giáp này tới đây làm gì?"
"Đại vương có bảo giáp nhưng không ai để khoe, cho nên bảo thuộc hạ đem tới cho Loan tướng xem."
Loan Bố không còn chút xíu cảm động nào nữa, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, té ra đại vương sai người mang bộ giáp tới khoe với mình.
Năm xưa sao mình lại đi đưa thư chứ?
Lục Giả cười không thôi:" Đại vương thực sự không Loan công là người ngoài."
"Đúng thế, đại vương không coi ta là người ngoài, cũng không coi bản thân là người."
Lưu Chương đặt một đống thẻ trúc trước mặt Lưu Trường.
"Đại vương, Triệu Thủy muốn phản."
Chỉ một câu nói đã làm nụ cười trên mặt Lưu Trường đông cứng:" Ngươi nói cái gì?"
"Đại vương, đây là những người mà hắn đích thân hội kiến thời gian qua, đều là người Nam Việt phái tới Trường An, vốn bọn thần không biết. Trước đó hắn liên lạc thư tín với những người này, thư đã bị thiêu hủy. Động tĩnh của hắn gần đây khá quỷ dị ... Cố ý che giấu đại vương."
"Bọn thần tìm ra không ít người Nam Việt, sau khi thẩm vấn mới biết bọn chúng được Triệu Đà phái tới Đại Hán từ rất lâu rồi, chuyên thăm dò tình hình Đại Hán ..."
Lưu Chương lấy ra rất nhiều chứng cứ, có vẻ Triệu Thủy đem tin tức có được từ chỗ Lưu Trường chuyển về Nam Việt.
Lưu Trường nhíu mày xem đi xem lại những chứng cứ Tú Y thu thập được.
"Tên này đã điều động toàn bộ gian tế, không biết rốt cuộc muốn làm gì, tới giờ thần còn chưa tra ra tung tích một số kẻ. Mong đại vương cẩn thận, đừng tiết lộ quá nhiều chuyện với hắn."
"Nhưng Nam Việt đã thần phục rồi, quân đội nước Ngô đã đóng ở Nam Việt, Triệu Đà cũng tới nước Ngô gặp Tứ ca ... Chúng làm thế là có ý gì?"
"Đại vương, Triệu Đà xảo trá, không nên tin, có bắt chúng không ạ?" Lưu Chương hỏi ý:
Lưu Trường ngẫm nghĩ, Triệu Đà giống Lưu Bang, trước mặt quốc sự không nói tới tình riêng. Nhưng biểu hiện của Triệu Thủy thời gian qua không giống người có tâm kế, hắn nóng tính, ương ngạnh, mạnh miệng, bảo hắn đang bày âm ưu lớn thì Lưu Trường không tin. Ngược lại Triệu Muội có khả năng hơn, chẳng lẽ Triệu Muội lập kế, Triệu Thủy chấp hành?
"Không gấp, trước tiên theo dõi sát, xem xem chúng rốt cuộc muốn làm gì? Lữ Lộc hẳn sắp về rồi."
Lưu Chương nhận lệnh rời đi.
Tiếp xúc với Triệu Thủy một thời gian rồi, tuy ngày nào cũng cãi nhau, nhưng Lưu Trường dần thích hắn, coi hắn như người nhà. Tin tức của Lưu Chương làm Lưu Trường thất vọng, y ghét nhất bị lừa gạt.
Thời gian tiếp theo đó Lưu Trường lặng lẽ quan sát đám Triệu Thủy, thái độ không thay đổi nhiều.
Theo lời Lưu Chương nói thì nhiều năm qua Triệu Đà an bài không ít người vào Đại Hán, nếu bọn chúng có hành động gì, vừa vặn quét sạch một mẻ.
Triệu Muội không phát hiện ra điều gì, Triệu Thủy thì cau mày suốt:" Trường, gần đây ngươi là lạ."
"Hả, có gì lạ?"
"Sao không thấy ngươi cười, có phải là xảy ra chuyện gì không?"
"Không xảy ra chuyện gì hết."
Triệu Thủy vẫn lo, len lén hỏi:" Chẳng lẽ trong triều có người phản đối ngươi?"
"Kẻ dám phản đối ta, lừa gạt ta đều đi gặp Khoái Thông hết rồi." Lưu Trường cười nhạt:
"Khoái Thông là ai?"
"Là một kẻ lắm mồm gì cũng hỏi."
Triệu Thủy đã quen với kiểu nói chuyện của Lưu Trường, chẳng giận mà còn cười ha hả:" Ta biết ngươi vì quốc sự mà lo lắng, yên tâm đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ vui vẻ."
Lúc này chuyện độc quyền muối sắt dần đi vào quỹ đạo, những kẻ dùng vũ trang phản kháng sau mấy đợt bị xử tử, làn sóng phản đối lắng xuống. Các nơi thiết lập cơ cấu bán muối sắt do quan phủ vận hành, lượng lớn tài phú chảy vào tay triều đình, triều đình nghèo khó bao năm, lúc này nghênh đón mùa xuân của mình.
Trừ chuyện muối sắt ra, trì đạo cũng khiến mọi người thảo luận, Chu Xương thành lập đội ngũ khảo sát trì đạo, xem xem phải tu sửa ra sao, thay đổi thế nào. Muốn làm một công trình lớn như vậy phải đo đạc cẩn thận, bất kể nơi nào xảy ra chuyện thì số tiền lương lãng phí đều sẽ không phải là con số nhỏ.
Bận rộn như thế, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong bóng đêm Triệu Thủy mở cửa ra, tức thì có hai người đi vào.
"Thế nào? Mang đồ tới chưa?"
"Mang tới rồi."
"Mau, cho ta xem nào."
Triệu Thủy chăm chú xem dưới đèn, rất hài lòng:" Tốt, rất tốt, thế là được rồi."
Đúng lúc ấy bên ngoài chợt truyền tới tiếng hô lớn, tiếp ngay đó mấy trăm Tú Y từ các phương hướng kéo tới, Lưu Chương dẫn người xông vào phủ. Triệu Thủy hoang mang nhìn bọn họ, Lưu Chương nhìn vật phẩm trong tay Triệu Thủy, đó là ... Cây lúa à? Không giống với lúa Trung Nguyên lắm ... Nhưng đúng là cái cây.
"Ngươi muốn dùng cái cây này hạ độc giết đại vương à?"
"Hạ độc đại vương?" Triệu Thủy tức thì nhớ tới thái độ Lưu Trường thời gian qua, mặt mỗi lúc một phẫn nộ, rống lên:" Đúng đấy, thế thì sao?"
"Đây là lúa gạo hả?" Lưu Trường nghi hoặc nhìn cái cây kỳ lạ trong tay:
Lưu Chương lau mồ hôi, hắn biết lần này phiền rồi:" Theo lời Triệu Muội nói, thứ lúa này mọc ở phía nam Nam Việt, sản lượng cao hơn gạo Trung Nguyên, chín sớm, chịu hạn ... Rất nhiều lợi ích. Triệu Thủy muốn hiến lên cho đại vương."
"Triệu Thủy đâu?"
"Trong đại lao đình úy!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com