Khi Lưu Trường tới đại lao đình úy thì Vương Điềm Khải đã đợi sẵn.
"Đại vương." Vương Điềm Khải cúi người bái lạy:" Bẩm báo đại vương thần tìm được 800 bộ giáp trong phủ Nam Việt thái tử Triệu Thủy, đã bắt hắn ..."
Lưu Trường giọng âm u:" Vương đình úy, Nam Việt nóng bức, sĩ tốt đa phần lấy dây mây làm thuẫn, ngươi bán cả Triệu Đà cũng không gom nổi 800 bộ giáp."
Vương Điềm Khải ngớ ra:" Vậy tìm được 200 bộ?"
"Ngươi làm việc ở thượng phương à?"
"Hả? Đại vương nói thế là ý gì ạ?"
Lưu Trường bực mình chẳng thèm nhiều lời: "Sao suốt ngày ngươi tìm ra giáp thế ... Thả người đi."
Vương Điềm Khải tức thì tỉnh ngộ:" Thần sai rồi, số giáp đó không phải do Nam Việt thái tử cất giữ, thần sẽ thả người ngay."
Lưu Trường đứng ngoài đợi, nay quan lại đình úy đã thay nhiều rồi, y nhận không ra, những người y biết y còn nhỏ đều thăng tiến. Những người mới này không thân thiết với Lưu Trường, thần sắc gò bó, đứng bên Lưu Trường không dám nhúc nhích.
Thật thất vọng, nhớ năm xưa đám quan lại đình úy dám mai phục bắt mình trước cổng hoàng cung, đám người trẻ tuổi bây giờ không còn dũng khí khi đó nữa. Khi đó con lừa đình úy kia ai cũng dám bắt, ai cũng dám giết."
Vương Điềm Khải Nghe lời hơn Tuyên Nghĩa, chỉ là không có cái gan của Tuyên Nghĩa, coi như mỗi bên có sở trường riêng.
Lưu Trường đợi rất lâu mới thấy Vương Điềm Khải ngập ngừng đi ra.
"Triệu Thủy đâu?"
"Đại vương ... Hắn không chịu ra."
Vương Điềm Khải lần đầu tiên gặp được loại người này, những người khác được đưa tới đây đều khóc lóc kêu trời kêu đất để được ra ngoài, tên này hay rồi, nói thế nào cũng không chịu ra. Đã thế còn dứt khoát nói là mình muốn đầu độc chết Lưu Trường, muốn đình úy xử tử mình ... Nếu chẳng phải vì thân phận của hắn thì Vương Điềm Khải đã mặc xác rồi.
Lưu Trường lắc đầu, chuyện này đúng là ủy khuất vị cữu phụ này rồi, xem ra mình phải tự làm thôi.
Khi Lưu Trường đi vào phòng giam, cảm thấy nơi này thật quen thuộc, y vào đây đâu phải chỉ một hai lần, hoàn cảnh cũng không thay đổi gì, đúng là điểm đến tốt của người lầm đường. Nhớ lại quần hiền đều nhầm đường ở đây mới có thành tựu hôm nay.
"Triệu công !"
"Triệu thái tử?"
Lưu Trường gọi mấy lần, Triệu Thủy vẫn ngồi trong góc tối của phòng giam, không hé răng.
"Mở cửa."
Lưu Trường sai người mở cửa, vừa định bước vào thì có quan lại ngăn cản:" Đại vương, đây là chỗ không lành, không nên vào."
"Rắm thối! Quả nhân từ nhỏ coi nơi này như phòng ở."
Lưu Trường đẩy người kia ra, đi vào phòng giam, cơ mà phòng giam bây giờ với y mà nói là quả nhỏ, đứng thẳng lên là có thể cụng đầu, y đành cúi đầu, cẩn thận đi tới bên Triệu Thủy ngồi xuống.
Triệu Thủy cúi đầu, sắc mặt rất khó coi.
Lưu Trường có thể hiểu được tâm tình của hắn, nếu mà mình bị oan, có khi còn tức giận hơn. Y dựa vào vách tường, cảm thán:" Nơi này đúng là chỗ tránh nắng tốt."
Triệu Thủy im lặng.
"Ừm .. ... Không phải do quả nhân đa nghi, ngươi biết chuyện Mạnh mẫu nhảy tường không?"
Triệu Thủy im lặng nãy giờ rốt cuộc không nhịn được:" Là Mãnh mẫu ném thoi."
"Như nhau cả thôi, có người nói với Mạnh mẫu là Mạnh Tử giết người, nói tới ba lần, bà liền tin, nhảy tường chạy mất, không ai đuổi kịp."
"Quả nhân cũng thế, vốn tin tưởng ngươi, nhưng Trần Bình ba lần tới tìm, nói ngươi mưu phản ... Ta cũng dao động. Với nhân phẩm của Mạnh Tử, với sự tin tưởng của Mạnh mẫu vào con mà còn nghi nữa là. Nay ngươi đạo đức và tài học không bằng Mạnh Tử, quả nhân tuy hơn Mạnh Tử, song không phải là a mẫu của ngươi, nghi ngờ là đúng mà."
"Ta vốn định làm ngươi bất ngờ, ngươi lại đối xử với ta như thế." Triệu Thủy rất ấm ức:
"Không phải thế, nếu ta không tin ngươi, sao để ngươi làm thị trung, luôn theo bên cạnh."
Triệu Thủy như không nghe thấy, nhìn xung quanh:" Ngươi sinh ra ở đây, a mẫu ngươi cũng chết ở đây phải không?"
Lưu Trường không đáp.
"A mẫu ngươi là người rất ôn nhu, ta không nhớ rõ hình dáng tỷ ấy nữa, chỉ nhớ tỷ ấy đánh quan lại, bảo ta chạy trước ... Còn lại thì không nhớ nữa."
"Trường, ngươi có thể không nhận bọn ta, nhưng không thể không nhận a mẫu ngươi ... Tỷ ấy vì ngươi mà chết ở nơi này." Giọng Triệu Thủy rất kích động, hắn là người cảm tính:
"Ta biết, cho nên ta cố gắng sống thật tốt để không phụ tính mạng này."
"Ngươi không được trách a mẫu ngươi."
"Ta chưa từng trách a mẫu, cũng không có có tư cách trách ... Có trách chỉ trách a phụ ta trở mặt không nhận người."
Hai người ngồi trong phòng giam tối om trò chuyện rất lâu.
"Nơi này không có rượu thịt, chúng ta ra ngoài đi."
"Ta không đi, ngươi nghi oan ta! Trừ khi ngươi gọi cữu phụ, nếu không ta thà chết ở nơi này."
"Ngươi ..."
Triệu Thủy quay đầu sang bên, không thèm nói chuyện nữa.
Lưu Trường đen mặt, hết cách đành gọi:" Cữu phụ."
"Ha ha ha ha!" Triệu Thủy rốt cuộc cũng hài lòng, đứng dậy kéo Lưu Trường đi ra ngoài:" Do tử, nơi này hôi thối khó ngửi, ta cả ngày chưa ăn gì, đói chết rồi, có rượu thịt không?"
Lưu Trường biết mắc bẫy rồi, tên này đâu mang chí chết ở đây.
Có điều Lưu Trường cảm tạ vị cữu phụ này, giống lúa gạo hắn mang tới, nếu có thể trồng ở Đại Hán, nâng cao sản lượng, không biết cứu được bao bách tính. Riêng công lao này, kỳ thực đủ phong hầu rồi, dù cho hắn thế tập Nam Việt vương cũng không phải là không thể.
Dân dĩ thực vi thiên, Đại Hán coi trọng nông canh, cho dù là Bạo Tần cũng có quy định rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều phải ưu tiên cho nông canh, đánh trận cũng không được làm lỡ vụ mùa. Đáng tiếc, sau khi đại nhất thống, Tần vương quá khích rồi, chẳng quan tâm tới nông canh nữa, thường xuyên điều động trăm vạn lao dịch.
Có điều Tần vương chỉ dùng lao dịch sáu nước, đại khái coi họ là địch hoặc tù nhân chiến tranh thôi, còn tới đời Nhị Thế thì hắn lấy cả lao dịch nước Tần, thế là Tần đi đời. Người Tần cũng bất mãn, bọn ta là ai, tổ phụ bọn ta từng theo Thủy Hoàng đế xuất chinh, Nhị Thế ngươi dám bắt bọn ta đi lao dịch à?
Mà đáng nói là, thời Nhị Thế còn không cho lao dịch ăn, bách tính đi lao dịch còn phải tự mang theo lương thực. Thời Thủy Hoàng đế mỗi ngày một bữa, miễn cưỡng không chết đói, chỉ là lao động cường độ cao không tương xứng với lương thực.
Triệu Thủy ra ngoài đại lao mà mặt tươi hơn hớn, chẳng giống người vừa ngồi tù.
"Giống lúa gạo kia của ngươi có tên không?"
"Không có."
"Vậy thì gọi là Gạo Đường vương đi."
"Hả, đây có phải là nước Đường đâu."
"Nghe hay mà."
"Vậy sao không gọi là Gạo Nam Việt vương?"
"Khó nghe lắm."
Vương Điềm Khải lẽo đẽo theo sau hai người, có vẻ lúng túng lắm, không biết phải nói gì.
Lưu Trường phất tay:" Không cần tiễn nữa, về đi, đình úy ngươi gần đây làm không tệ, phải phối hợp với Tú Y, chỉnh đốn đám loạn dân muối sắt."
Hai người lên xe tới Đường vương phủ, vì biểu đạt sự áy náy của mình, Lưu Trường bày tiệc rất thịnh soạn. Ăn uống một hồi, tâm tình Lưu Trường cũng tốt lên nhiều:" Quả nhân đã phái người đi tìm giống gạo Đường vương rồi, sau đó bắt đầu trồng từ nước Ngô trở lên. Quả nhân còn chuyên môn lệnh cho biên ải, để họ tìm giống lương thực sản lượng cao."
"Nhất là ở Tây Vực, nghe nói có không ít nông sản mới, nếu lấy được cả thì tốt quá.
Lưu Trường say sưa nói:" Nếu có thể khiến bách tính toàn thiên hạ được ăn no, vậy Lưu Trường ta chính là thiên cổ nhất đế, ngươi nói a phụ ta tài đức gì mà có đứa con như ta chứ?"
Triệu Thủy mặt đỏ gay, cũng say rồi, nhíu mày nói:" Trường này, ta cảm giác không ổn, hình như quên cái gì đó."
"Ha ha ha, chẳng lẽ còn quên nông sản khác?"
"À ... Hình như đúng, để ta về nghĩ xem."
"Về làm gì? Ở chỗ quả nhân đi, hôm nay chúng ta say một phen."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com