Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 526 - Chương 526: Hôn Quân Sắp Đi Rồi.

Chương 526: Hôn quân sắp đi rồi.

Hà Tây tuy rộng nhưng khắp nơi hoang phế.

Mức độ hoang phế này thậm chí còn quá nước Triệu và nước Đường. Nước Triệu bị tàn phá bởi chiến loạn, nước Đường thì có ít người, nhưng bọn họ còn có cơ sở sẵn, vì có sẵn thành trì, thành có nát vẫn là thành.

Nhưng Hà Tây thì sao? Trước người Hung Nô thì đây là nơi ở của người Hồ khác, không có tí thành trì, đường sá nào hết, bốn bề hoang vu. Ngay cả quân huyện hiện giờ đầy phong cách người Hồ, có mỗi tường thành, kiến trúc thấp, tường thành cũng thấp, có nơi chỉ có mỗi hàng rào.

Tác dụng đề phòng gia súc chạy mất chứ không phải kháng địch.

đường sá hoàn toàn giành cho kỵ binh đi, xe ngựa đi có thể lắc chết người trong xe.

Dân cư càng đơn sơ tới rợn người.

Lục Giả gặp được thái úy Chu Bột trong một kiến trúc kiểu tiểu viện nông gia, ở đây được coi là kiến trúc không tệ rồi. Ông ta không vì hoàn cảnh đơn sơ mà không quen, cũng không ngại làm bẩn quần áo, ngồi thẳng xuống chỗ ngồi chỉ là tảng đá kê bên cái bàn gỗ đã nứt toác sứt sẹo.

Loan Bố hết sức hoan nghênh Lục Giả tới, Chu Bột thì biểu hiện lãnh đạm.

"Hà Tây dân thưa thớt, may là đại vương muốn xây dựng hoàng lăng ở đây, bởi thế di dời không kít bách tính, trị sở này cũng có hơn vạn bách tính, còn đang khai khẩn canh tác. Quan lại thì sung túc, có điều quan lại vài quận chưa tới, đường xa quá."

Loan Bố không hề có chút bất mãn nào với tình cảnh hiện nay, ngược lại hắn cho rằng, đây là đất dụng võ của đại trượng phu. Ở đây mới thể hiện được năng lực của mình, hắn muốn vì đại vương biến đây thành vùng đất giàu có như Ba Thục.

Đại vương muốn làm Tần vương, vậy hắn muốn làm Lý Băng của đại vương.

Lục Giả cười nói:" Ta thấy quan lại nơi này không sợ ở đây hoang vu, mặt đều vui vẻ, tinh thần phấn chấn, ta đoán, nơi này ắt thịnh vượng.

"Đa tạ lời lành của Lục công."

Chu Bột hỏi:" Lục công chuyến này định nghỉ bao lâu?"

Lục Giả nghiêm sắc mặt:" Không nghỉ, hôm nay xuất phát, tới các nước Tây Vực. Xin thái úy tuyển dẫn đường, dịch giả cho lão phu."

"Sĩ tốt cần bao nhiêu?"

"Sáu người là đủ rồi."

"Được." Chu Bột làm việc nhanh gọn, đứng dậy đi chuẩn bị luôn:

Loan Bố làm việc chu đáo hơn nhiều, nói:" Gần đây Hung Nô nhiều lần cướp phá biên ải, thái úy liên tục giao chiến, chiến sự khẩn cấp, không phải xem thường Lục công, mong ngài thông cảm."

Lục Giả lắc đầu:" Chu thái úy vì nước tử chiến, dù có đấm lão phu một cái cũng không dám trách tội."

"Được, vậy để ta nói cho Lục công biết tình huống ở đây, mai xuất phát là tốt nhất. Cách chúng ta gần nhất là nước Lâu Lan, nơi đó có hồ nước, trong các nước Tây Vực cũng xem như cường quốc, chưa từng liên hệ với Đại Hán hoặc Hung Nô, sau khi chấp chính có nhiều chính sách tốt, rất được lòng bách tính ..."

Lưu Trường lúc ấy cười toe toét:" Quả nhân tìm được gạo Đường vương từ Nam việt, phổ biến thiên hạ, công lao này sao với Cao hoàng đế thế nào?"

"Thần cho rằng công đức của đại vương, không ai bì được ... Chỉ tiếc là ..." Chu Xương ngập ngừng:

"Hử, tiếc cái gì?"

"Năm xưa Cao hoàng đế bệnh năng không quên quốc sự, tuần sát các nơi, đốc thúc nông canh, chỉnh đốn quan lại, đại vương lâu ngày ở trên triều, e là đã xa lạ địa phương."

Nghe thế Lưu Trường sờ cằm: "Khanh nói phải lắm, các nơi vì chuyện muối sắt mà hỗn loạn, quả nhân phải đi một vòng xem dân tình ra sao. Tên Phùng quận thủ của nước Tề không chịu nghe lệnh, khiến Quý Bố còn đích thân ra mặt, nếu quả nhân tới các nơi, ai còn dám nương tay cho gian tặc."

"Đại vương anh minh." Chu Xương nói lớn: "Phải chỉnh đốn những kẻ không nghe lệnh."

Lưu Trường mừng rỡ: "Tốt, vậy thì khanh lo liệu đi."

Chu Xương kích động vô cùng, rốt cuộc tên hôn quân cũng đi họa hại nơi khác rồi. Mấy ngày qua Lưu Trường liên tục gọi ông ta tới, nói muốn phổ biến giống lương thực mới, rồi lúc lại muốn tìm nông gia bồi dưỡng nông sản mới, lát lại muốn triệu tập 300 vạn dân phu, khiến Chu Xương ngày đêm thấp thỏm.

Nay triều đình đã bận tới không rút ra thêm nổi một nhân thủ rảnh rỗi nào nữa rồi.

Lòng trời thương sót, quần thần suốt ngày dính vào bàn làm việc, cơ hội đứng lên còn chẳng có, sứ thần các nơi tới không dứt, địa phương liên tục báo cáo. Đại vương thực sự quá giỏi hành hạ người ta rồi, đại thần trong triều đã có bảy tám người mệt tới đổ bệnh.

Rốt cuộc quần thần nhận ra tầm quan trọng của Trương Thương.

Trước kia Trương Thương còn, Lưu Trường muốn thi hành chính lệnh gì ông ta cũng gật, sau đó thong thả trì hoãn nó, cái gì chậm được thì cứ chậm. Nay chính lệnh bay đầy trời, quân vương thích công lớn thế này, chưa từng có trên lịch sử.

Vì thế Chu Xương bức thiết hi vọng đại vương có thể ra ngoài, đừng ở Trường An họa hại quần thần nữa.

Lưu Trường thấy đề nghị này hay lắm, y chẳng thích ở Trường An, nhất là khi quần hiền và xá nhân đều không ở đây. Vậy coi như Thủy Hoàng đế, đi tuần sát các nơi đi.

Mình chưa từng ở nước Ngô quá lâu, thế nào cũng phải tới thưởng thức món ngon, tham quan phong tục tập quán, để người Ngô cảm thụ được tình cảm tha thiết của quả nhân.

Nghĩ tới đó Lưu Trường không khỏi nở nụ cười:"

"Chu công, quả nhân nghĩ kỹ rồi, quả nhân muốn tới Giang Nam, cận thị lang trung đi theo không cần nhiều, hơn nghìn người là được. Ngoài ra sĩ tốt Bắc quân làm nghi trượng cũng in ít thôi, chỉ cần năm sáu nghìn. Tuấn mã cùng một màu, xe phải xa hoa nhất, phải xa hoa hơn Thủy Hoàng đế, chuẩn bị cho quả nhân sáu cái như thế, còn lương thực, tiền tài ..."

Chu Xương tức thì không cười nổi nữa:" Đại vương, không được."

Lưu Trường tức thì nổi nóng:" Chính ngươi khuyên quả nhân đi, giờ lại nói không được, chẳng lẽ định trêu quả nhân."

"Đại vương, chuyện này để thần lo liệu là được, nhất định khiến đại vương hài lòng, nhiều người đi cùng như thế, chỉ làm hỏng hứng trí của đại vương." Chu Xương rối rít nói, hôn quân mà tuấn sát kiểu kia, quốc khố chịu không nổi:

"Vậy thì khanh chuẩn bị đi." Lưu Trường phất tay tiễn Chu Xương:

Triệu Thủy nghe nói Lưu Trường sắp tuần sát thiên hạ thì mừng lắm:" Trường, chuyến này tới Nam Việt đi, phong tục ở đó khác hẳn Trung Nguyên đấy."

"E là không đi được Nam Việt, chuyến này quả nhân muốn mang theo mấy do tử, đưa cả An đi."

"Hả, vì sao?"

"Hừ, suốt ngày ở Trường An, làm sao thành hiền vương được? Phải để bọn chúng nhìn thấy tình hình dân gian."

Lưu Trường nghiêm túc nói:" Không đi xem, bọn chúng không hiểu sứ mệnh của mình là gì. Năm xưa quả nhân được a mẫu đưa đi Lạc Dương mới tỉnh ngộ, không qua lại với tiểu nhân nữa, kết bạn với quần hiền, ngày ngày cần cù khắc khổ học tập mới có ngày hôm nay."

"Ngươi và Muội chuẩn bị đi ... Ơ .. Muội đâu?"

Triệu Thủy ngớ người, đột nhiên nhớ ra mấy ngày vừa rồi quên cái gì, hét lên:" Hỏng rồi, nó còn ở đại lao đình úy."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment