"Ha ha ha, Muội, ăn thong thả thôi." Lưu Trường cười to:
Triệu Thủy thì mắng:" Cẩn thận nghẹn, ta cũng không ăn sống nuốt tươi như thế, còn ra thể thống gì nữa?"
Triệu Muội ngẩng đầu lên, trong lòng có muôn ngàn lời muốn nói, hai người ở ngoài ăn no uống say, để ta uống gió trong đại lao, còn mắng ta à?
May là Triệu Muội hiền lành chững chạc, nếu không sớm mắng um lên rồi.
Đối diện với ánh mắt u oán của nhi tử, Triệu Thủy không mắng nữa, đặt miếng thịt trước mặt hắn:" Nhìn ta làm gì, ăn đi."
Có thể nhìn ra Triệu Muội đói lắm rồi, nhanh chóng diệt sạch số thịt trước mặt, định ăn tiếp thì Lưu Trường ngăn lại, đói quá lâu nếu ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Triệu Muội hỏi:" A phụ sao có thể quên con trong đại lao?"
"Không phải quên, mà là ta cố ý mài rũa ngươi." Triệu Thủy bịa đặt:
Lưu Trường cũng phối hợp lảng đi:" A phụ ngươi vốn không định đi, là quả nhân nhiều lần khuyên bảo, phải dùng điển cố Mạnh mẫu leo tường, ông ấy mới chịu ra."
"Mạnh mẫu leo tường?" Triệu Muội ngớ người:
"Là Mạnh mẫu ném thoi, thằng nhãi này ít học." Triệu Thủy nhắc:
Triệu Muội không chắc lắm, hỏi:" Hai người đang nói chuyện Tằng mẫu ném thoi?"
" Cái đó không quan trọng ... Khụ, quan trọng là bọn ta sắp xuất hành, tới Giang Nam tuần du, thế nào? Kích động không? Đi Giang Nam đấy."
"Thần từ Giang Nam tới mà."
"À, quên mất."
Triệu Muội cứ tiếp xúc với hai vị này là mất tự tin, cảm thấy sách mình đọc có phải sai rồi không? Như vừa rồi hắn tự hoài nghi, rốt cuộc là Tằng mẫu hay Mạnh mẫu? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm.
"Đi Giang Nam cũng được, có điều đại vương sau này ít dùng điển cố thôi."
"Vì sao?"
"Nếu bị sử quan ghi lại sẽ làm hậu nhân nhầm lẫn."
"Sợ cái gì, thị trung lang trung đều là người của ta, dù là chúc lại bên cạnh Tư Mã Hỉ cũng là thân tín của quả nhân, ha ha ha ha !!!" Lưu Trường đắc ý lắm:
Lần xuất hành này Lưu Trường không định mang theo hai thê tử của mình, y chuyên môn bảo Tào Xu mời Tào hoàng hậu tới Hậu Đức Điện. Còn về ba thằng nhóc, khi biết Lưu Trường muốn đưa chúng đi chơi thì mừng tới điên luôn.
Lưu Tường còn hỏi, có thể dẫn theo mấy đệ đệ của nó không?
Lưu Trường đáp là: Quả nhân có dẫn quân đánh trận đâu, mang theo nhiều người như thế làm cái gì?
Khi mọi người đang tưng bừng chuẩn bị, đúng lúc Lưu Trường vui vẻ nhất thì có hai người nối nhau tới.
"Ngươi lại đây! Lại đây!"
Từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo ở ngoài cửa, Lưu Trường cau mày ngẩng đầu lên:" Ai đang làm ổn ngoài đó?"
"Đại vương, là Thành Dương vương và Canh Hiệt hầu cãi nhau ạ."
"Bảo chúng xéo vào đây."
Rất nhanh Thành Dương vương Lưu Chương bị Lưu Tín kéo tay vào điện, Lưu Tín trông cực kỳ tức giận, liên tục chửi mắng Lưu Chương, Lưu Chương không nói một lời.
Vị Canh Hiệt hầu Lưu Tín này là đường huynh của Lưu Trường.
Đại ca của Lưu Bang là Lưu Bá, khi Lưu Bang chưa phất lên thường dẫn đám quần hiền tới nhà đại ca ăn chực, đại tẩu không vui dùng thìa gõ nồi. Quần hiền nghĩ trong nồi không có cơm liền rời đi. Về sau Lưu Bang biết trong nồi còn cơm, lòng giận lắm, khi phong thưởng, không phong cho do tử Lưu Tín.
Lưu thái công thương xót nói mãi, Lưu Bang mới miễn cưỡng phong hầu cho hắn.
Lưu Tín tuy là thân thích gần với Lưu Trường, nhưng quan hệ không tốt, vì cái phong hiệu mang tính vũ nhục này, cùng với chuyện Lưu Tị được phong vương, Lưu Tín cực kỳ bất mãn với hoàng thất. Lưu Tị là do tử của Cao hoàng đế, ta cũng thế, vì sao hắn được phong vương, ta lại là hầu.
"Trường, thằng này bắt nhi tử của ta!!" Lưu Tín hai mắt đỏ ngầu quát Lưu Chương:" Ngươi biết ta là ai không?"
"Ngài là trưởng bối của ta."
"Vậy sao ngươi dám bắt nhi tử của ta, còn giết môn khách của nó."
Lưu Trường lạnh lùng hỏi:" Vì sao lại bắt?"
Lưu Chương hết sức bình tĩnh đáp:" Nhi tử của Canh Hiệt hầu bao che diêm thương, hối lộ quan lại, tự ý buôn muối kiếm lợi, thần lo hắn đào tẩu nên bắt trước."
"Ta là triệt hầu, là trưởng bối của ngươi, là trưởng do tử của Cao hoàng đế! Dù Trường gặp tai cũng phải khách khí, ngươi chỉ là tên Thành Dương vương mà dám bắt con ta à?" Lưu Tín nổi điên, lần nữa đẩy mạnh Lưu Chương:
Lưu Chương siết chặt nắm đấm nhưng không dám ra tay, dù sao cũng là trưởng bối của hắn.
Lưu Trường nheo mắt hỏi:" Có chứng cứ không?"
Nghe thấy câu này Lưu Tín càng giận hơn:" Đều là con cháu của Cao hoang đế, thiên hạ này có một phần của ta, dù làm thì có làm sao? Chẳng lẽ ngươi định xử phạt do tử của mình à?"
Lưu Trường từ từ đứng dậy đi tới trước mặt Lưu Tín, cúi đầu nhìn hắn.
Lưu Tín đang hùng hổ bị Lưu Trường nhìn, bất giác lùi lại mấy bước:" Ngươi ... Ngươi ... Ngươi có thể tha tội cho nó "
"Ta, ta, sẽ quản giáo nó thật tốt."
"Ta, ta là huynh trưởng ngươi."
Câu này như tăng thêm can đảm cho Lưu Tín, hắn ngừng lùi bước, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trường:" A phụ ta là thân huynh đệ của Cao hoàng đế."
Lưu Chương đột nhiên nói:" Khi thần tra Lưu Nguyên, phát hiện trong phủ Canh Hiệt hầu có nữ tử bị cướp về, còn tưởng do Lưu Nguyên làm, Lưu Nguyên khai do cha hắn cướp."
Lưu Tín quay ngoắt sang định chửi Lưu Chương thì thấy một bàn tay cực lớn.
Chát!
Một cái tát giáng vào mặt Lưu Tín, hắn xoay mấy vòng rồi ngã lăn ra đất.
"Quả nhân rốt cuộc đã hiểu vì sao đám đại tộc muối sắt lại khó đối phó như thế, té ra có cẩu tặc bao che cho chúng."
"Chương, truyền lệnh của ta, từ chư hầu vương trở đi, còn dám câu kết bao che thương cổ, mưu lợi bản thân, xử tử."
"Vâng!" Lưu Chương quỳ bái, nhìn Lưu Tín:" Trọng phụ, còn hắn ..."
"Giao cho đình úy, bảo Vương Điềm Khải tới nhà hắn lục xoát." Lưu Trường khó chịu phất tay:
Lưu Chương gọi người kéo Lưu Tín đi, Lưu Trường mặt mày khó coi, đang vui vẻ thì bị phá hết hứng thú. Đám huynh đệ này mở mồm ra là thiên hạ Đại Hán, toàn làm những việc khoét góc tường Đại Hán, bọn chó má.
Lưu Trường đang chửi mắng thì đột nhiên thái hậu tới Hậu Đức Điện, y vội vàng tới dìu a mẫu, ngạc nhiên lắm:" Sao đột nhiên a mẫu tới đây?"
Lữ hậu chống quải trượng, bà là người luôn đi thẳng vào vấn đề:" Ta nghe nói con chuẩn bị giết Lưu Tín?"
Lưu Trường cười:" Chút chuyện nhỏ này mà lại kinh động tới a mẫu ạ? A mẫu không biết, nhi tử hắn câu kết thương cổ, mua chuộc quan lại, bản thân hắn lại cưỡng chiếm dân nữ, tội không thể tha."
Lữ hậu từ từ ngồi xuống:" Tha cho hắn một mạng, xóa phong quốc của hắn đi."
"A mẫu ..."
"A phụ của Lưu Tín rất chiều chuộng a phụ của con, có món ngon không nỡ ăn, có áo đẹp không nỡ mặc, đều mang cho a phụ con. Ông ấy có ơn với nhà ta. Khi xưa ta tiến môn thì bệnh ông ấy đã rất nặng, nhưng ông ấy vẫn dân ta và a phụ con ra chợ, tặng mỗi người một bộ y phục."
Lưu Trường ngẩn ra chốc lát:" Nhưng con nghe nói, a mẫu của hắn ..."
"A phụ con kết giao bây bạ, toàn hạng lưu manh du thủ du thực, ăn không uốn không của người ta, đến ta còn khó chịu, huống hồ người khác? Con người a phụ con ... Ài, thậm chí còn không chịu truy phong ông ấy làm vương ... Trường hay con truy phong ông ấy đi."
"Hả nhi tử phạm lỗi lại thưởng cho cha là sao?"
"Phạm lỗi tất nhiên là xử trí ... Còn chuyện truy phong, không vội, sau hẵng nói."
Lưu Trường sống lâu như vậy mà chưa thấy a mẫu nương tay với ai, năm xưa bá phụ tặng cho hai bộ y phục, nay đổi lấy vương vị, còn giữ mạng cho nhi tử, đúng là lãi:" Vâng, a mẫu đã nói thế thì xóa bỏ hầu quốc của hắn, biếm thành thứ dân."
Lữ hậu không nói chuyện đó nữa:" Con muốn dẫn An ra ngoài là chuyện tốt, thân là quân vương, phải biết tình hình các nơi, nhốt mình ở Trường An, không làm hiền vương được."
Ngừng một chút bà nói thêm:" Lần này con tới Giang Nam, đi qua nước Lương hãy tới huyện Đan Phù, a phụ huynh trưởng ta đều an táng ở đó. Ta già rồi, không thể tự mình tới, con cúng tế giúp ta."
"Con biết ạ." Lưu Trường ngoan ngoãn đáp:
Ánh mắt Lữ hậu trở nên bi thương, bà rời quê quá lâu, không còn nhớ dáng vẻ quê nhà nữa ... Chỉ là tới tuổi này của bà, đi lại còn cần người dìu ... Có lẽ không cần vội, bà sẽ nhanh gặp lại người nhà thôi.
"Ta lâu lắm rồi không gặp họ, con cầm phong thư này mang tới trước mộ ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com