Cùng lúc ấy Lục Giả ngựa không ngừng vó đã sắp tới nơi.
Rất nhanh trên con đường ắt phải qua để tới nước Lâu Lan, Lục Giả bị sĩ tốt đương địa ngăn lại.
Cũng may những sĩ tốt này không làm khó ông ta, sau khi biết bọn họ muốn bái kiến đại vương của mình liền nói gì đó với phiên dịch, sau đó có kỵ sĩ đi trước. Phiên dịch giải thích với Lục Giả:" Họ nói muốn bảo hộ chúng ta tới Lâu Lan, bái kiến quốc vương chúng ta."
"Dễ dàng vậy sao?"
"Hạ quan nói chúng ta là người của Chu tướng quân."
"Chu thái úy sao?"
"Vâng, Chu thái úy đại phá Xa Sư, nhiều lần giao chiến với Hung Nô, người ở đây đều biết tên ông ấy."
Lục Giả không nhịn được bật cười, chỉ thân tùy xung quanh:" Các ngươi khi ở nước Hà Tây thường than vãn, nói Chu thái úy khinh thường các ngươi, nay lại nhận ân huệ của ông ấy. Nhờ ông ấy thiện chiến, những người này mới không dám coi thường chúng ta ... Sau khi về phải tạ tội trước mặt thái úy."
Mấy vị phó sứ hổ thẹn cúi đầu:" Vâng."
Dọc đường đi Lục Giả luôn quan sát tình hình, nơi này không hoang sơ như ông nghĩ, nhiều nơi rợp bóng cây xanh mát, chim reo hót hoa tỏa hương, thi thoảng còn cảm thụ được hơi nước thổi vào mặt, rất dễ ngửi. Tây Vực rất độc đáo, đi một quãng đường lại thấy khung cảnh hoàn toàn khác, tựa như tới thế giới mới, Lục Giả phải tấm tắc khen ngợi.
Bọn họ tới Lâu Lan, chỉ có một viên quan đón tiếp, an bài qua loa nơi ở xong rồi vội vàng rời đi, trước cửa có mấy sĩ tốt canh gác không cho họ ra ngoài. Nhưng cơm nước không tệ, còn có rượu.
Lục Giả thấy không ổn, đến cả sĩ tốt còn biết uy danh Chu Bột, quốc vương của họ chẳng lẽ không biết? Sao đối xử với họ như vậy.
Các sứ thần khác cũng nhận ra chuyện khác thường:" Lục công, có phải họ quy thuận Hung Nô rồi không?"
Lúc Giả lắc đầu:" Nếu quy thuận Hung Nô thì chúng ta sớm bị bắt rồi."
"Hay sứ giả Hung Nô đã tới trước một bước." Người khác đoán:
"Có khả năng, có lẽ Lâu Lan vương đang phân vân nên ngả về phía nào, Hung Nô trước đó đã phái sứ giả tới các nước, bức bách bọn họ." Lục Giả trầm tư phân tích:" Phải giết sứ giả Hung Nô, chỉ cần sứ giả Hung Nô chết ở đây, vậy Lâu Lan vương chỉ còn một con đường là quy thuận Đại Hán mà thôi.
Mấy người bọn họ thảo luận rất lâu, lại đi tìm hiểu tình hình xung quanh viện tử. Đợi tới hôm sau có quan lại mời họ đến vương cung.
Nước Lâu Lan giàu có hơn các nước khác nhiều lắm, kiến trúc ở đây cao lớn hơn, rất xa hoa. Khi Lục Giả dẫn sứ thần tới vương cung, sĩ tốt thu vũ khí trên người họ, họ không phản kháng.
Lâu Lan vương dáng người không cao, trông dễ gần, cười lên rất ôn hòa, thấy Hán sứ vội vàng tới đón. Lục Giả thông qua phiên dịch đàm thoại với ông ta.
"Ta hướng về Đại Hán đã lâu."
Lâu Lan vương hỏi tới tình hình Đại Hán, Lục Giả hòa thân thành Đường vương, ra sức khoe khoang sự cường đại của Đại Hán.
Bọn họ trò chuyện rất lâu, bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, sau đó một đám người Hung Nô xông vào, nói oang oang. Đám người này nhìn thấy Lục Giả thì cười lạnh, quay sang Lâu Lan vương:" Đại vương bắt lấy bọn chúng đi, đây là công lao lớn đấy, như thế ngài có thể tiếp tục làm vương rồi."
Sắc mặt Lâu Lan vương tức thì trở nên khó coi, vì đám người Hung Nô này mang vũ khí.
Lục Giả chẳng hề sợ hãi, ông ta mỉm cười đứng lên, hỏi Lâu Lan vương:" Sứ thần Hung Nô cũng ở đây, đại vương sao không nói với ta?"
Lâu Lân vương bị hỏi, ấp úng không đáp được.
Đám người Hung Nô bao vây quanh đám Lục Giả, tay đặt lên chuôi đao.
Lâu Lan vương rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, dù gì cũng là vua một nước, đám Hung Nô này ép người ta quá. Ông ta hạ lệnh một tiếng, lập tức có sĩ tốt tới, bao vây nơi này, lạnh lùng nói:" Kẻ nào dùng binh đao ở nước ta, ta giết kẻ đó, ngả về phía kia."
Người Hung Nô bất ngờ, bàn bạc một lúc rồi ngồi xuống đối diện với đám Lục Giả.
Bầu không khí trở nên trầm mặc, so với phía Hung Nô hung hăng, phía Đại Hán rất nho nhã, mặt mang nụ cười nhẹ, ăn uống như không hề để ý tới thế cục khẩn trương ở đây.
Lâu Lan vương cũng im lặng rất lâu song không quyết được, liền nói:" Hôm nay ta hơi mệt, các ngươi đi nghỉ đi."
Lục Giả đứng dậy bái biệt Lâu Lan vương, đi về phía cổng, người Hung Nô cũng đi theo.
Nhìn bọn họ rời đi, trong lòng Lâu Lan vương rất mâu thuẫn, ông ta không thích đám người Hung Nô vô lễ, nhìn Hán sứ đi, người ta lễ độ thế nào. Nhưng Lâu Lan vương không dám ngả về Đại Hán, vì Lâu Lan căn bản không chống lại được Hung Nô. Tương tự, họ cũng không chống lại được Đại Hán. Lâu Lan vương thở dài day trán, không biết phải làm sao.
Đám Lục Giả đi ra ngoài, sĩ tốt liền trả lại binh khí cho bọn họ.
Lục Giả cầm bảo kiếm trong tay, sờ nhẹ.
Bất thình lình Lục Giả nhảy lên, nghiêng người vung tay, bao kiếm bay ra, hàn quang lóe lên. Trường kiếm rạch qua cổ người Hung Nô gần nhất, người Hung Nô đó ngã xuống, ông ta cầm kiếm chạy nhanh, chém trái chặt phải, thoáng cái hạ gục bốn người. Những sứ thần khác xông tới, người Hung Nô gầm lên phẫn nộ, hai bên đánh nhau tưng bừng. Động tĩnh ở nơi này khiến Lâu Lan vương chú ý, vốn định về nghỉ ngơi, nghe tiếng quát tháo vội chạy ra.
Khi ông ta chạy tới cổng chính thì thấy người Hung Nô đã gục hết, đám Hán sứ vũ khí còn nhỏ máu tươi, tức giận quát:" Người đâu."
Lục Giả chĩa kiếm về ông ta:" Chớ động đậy, nếu không diệt quốc!!"
"Hứa quân, ở lại đây cùng với đại vương, ta dẫn người đi xử lý những người Hung Nô khác."
Lục Giả dặn dò xong dẫn người rời đi.
Lâu Lan vương trơ mắt đối diện với hết thảy, hoàn toàn không biết làm gì. Xác sứ thần Hung Nô vẫn nằm ngổn ngang trước mặt, vừa rồi ông ta còn nói Hán sứ biết lễ nghĩa, vậy mà chỉ một khắc sau, họ biểu diễn cho ông ta thấy thế là nào là lễ nghĩa thực sự.
Sứ thần Hung Nô chết, Lâu Lan vương biết mình không thể lựa chọn trung lập nữa.
"Ngài không cần lo, ngài vẫn là Lâu Lan vương, Đại Hán sẽ hỗ trợ ngài lương thực binh mã, giúp ngài đối phó với Hung Nô. Đương nhiên còn có thể dạy các vị kỹ thuật canh tác, tặng đồ sắt ..."
Cuộc chiến Hán Hung với các nước nhỏ mà nói là tai họa, nhưng cũng là cơ hội. Bất kể là triều Hán hay Hung Nô, đều không phải chỉ biết chém giết đám tiểu đệ này, đôi khi cũng viện trợ, giúp đỡ tiểu quốc tăng cường quốc lực ... Chỉ là thường thì tai họa lớn hơn cơ hội.
Khi Hứa Sinh đang trấn an Lâu Lan vương thì Lục Giả dẫn người mang theo tù binh, tìm tới chỗ ở của người Hung Nô.
Khi Lục Giả xông vào tiểu viện nhìn thấy một người lơ lửng trên tường, chuẩn bị leo tường bỏ trốn.
Lục Giả ném ngay trường kiếm ra, đánh trúng mông hắn, người Hung Nô kia kêu lớn ngã xuống, đau đớn vô cùng. Ông ta tiếp tục xông tới, một sứ thần khác tuốt kiếm định ché, nhưng ông ta ngăn lại:" Cách, có phải ngươi không?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com