Đại vu ngẩng đầu lên nhìn Lục Giả, thời khắc đó trôn mặt hắn rất đặc sắc, khó mà diễn tả được đó là vui hay buồn, hoặc là còn có chút phẫn nộ trong đó:" Là ông?"
"Sao ngươi lại ở đây?" Lục Giả hết sức bất ngờ:
"Ông nói xem vì sao ta lại ở đây? Trước kia ông đào tẩu không dẫn ta theo, hôm nay gặp lại chưa nói lời nào đã chém ta một phát! Ta vô tội nhường nào ..." Cách mắt ươn ướt, mặt phẫn nộ:
Nghe người Hung Nô đó nói tiếng Đường hết sức lưu loát, các sứ thần khác ngẩn người.
Lục Giả đỡ hắn lên, cười gượng:" Ngươi không sao chứ?"
"Không sao à? Ông đề ta đâm một phát là biết có sao không ngay." Cách hậm hực:
Lục Giả không giận, cười ha hả gọi một sứ thần tới băng bó cho hắn, nói với tả hữu:" Người này từng quy hàng Đại Hán, sau đi sứ Hung Nô ... Có điều sao ngươi lại ở đây?"
"Nói ra thì dài lắm."
Cách kể lại, sau khi Kê Chúc bình đình bộ lạc xung quanh không dùng cách làm của Mạo Đốn mà triệu tập đại vu trong nước, tạo thế cho mình, để họ bái mình thành thần ... Tuyên bố mình mang thiên mệnh, thần linh muốn hắn thống trị thiên hạ. Sau đó phái các đại vu và sứ giả đi các nơi tuyên truyền tư tưởng thiên mệnh này.
"Hắn muốn thông qua thần linh chỉnh hợp các bộ tộc sao?" Lục Giả cau mày, lòng lại kiêng kỵ Kê Chúc thêm vài phần:
"Ta biết ngay là không nên tới đây mà, ta tính ra lần xuất hành này là đại hung, ta bảo với Kê Chúc mà hắn không tin." Cách chửi mắng:
Lục Giả phì cười:" Hay là ngươi tính thử chuyến xuất hành này của ta xem thế nào?"
"Ta không dám tính."
"Vì sao?"
"Ta sợ tính ra rồi thì mình đại hung." Cách đột nhiên tóm chặt tay Lục Giả:" Mang ta về nước Đường, ta muốn về ngay bây giờ."
"Ta còn nhiều việc phải làm ở đây, không thể đi ngay được, nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành công việc, đừng nói là về nước Đường, dù có phân lãnh thổ phong ngươi làm triệt hầu cũng không thành vấn đề."
............ .................
Dựa theo sai bảo của Lưu Trường, người thượng phương làm cho y một chiếc xe ngựa xa hoa cực lớn, đây là xe bốn bánh. Xe của Thủy Hoàng đế có thể coi là gian nghỉ nhỏ di động, nhưng cái xe ngựa này có thể coi là cả căn phòng di động.
Cái xe ngựa khổng lồ này dùng sáu con ngựa kéo cũng thấy không nổi, nó chế tạo ở ngoài thành, vì quá lớn, không thể đi trên đường sá phồn hoa của Trường An.
Khi Lưu Trường đánh giá chiếc xa xoa hoa này, nhìn từ trên xuống dưới liên tục gật đầu. Ba thằng nhóc nhảy nhót xung quanh, hết sức kích động, hết sờ cái nọ lại mó cái kia.
Lưu Trường ôm vai Trần Đào:" Trần hầu làm khá lắm."
"Đại vương sai bảo, thần sao dám không dốc sức."
Trần Đào bằng vào tài chế tạo của mình đã phong hầu, là đại thần địa vị tối cao trong Mặc gia, giờ hắn không còn chút bóng dáng Sở Mặc xưa nưa. Thái độ nghiêm khắc, yêu cầu mỗi lúc một cao, hắn càng lúc càng giống Tần Mặc. Mà Mặc giả các nơi cũng rất kính phục hắn, coi hắn là lãnh tụ.
Được sự giúp đỡ của Lưu Trường, Trần Đào thu thập được lượng lớn văn hiến Mặc gia, có ý làm Mặc gia quật khẩn lần nữa.
Có điều Nho gia, Hoàng Lão, Pháp gia đều không để ý tới những người này, dù sao Mặc gia mất đi chủ trương chính trị, chỉ còn lại kỹ thuật, căn bản không uy hiếp gì bọn họ. Thúc Tôn Thông thậm chí còn chủ động thân cận mới Mặc gia, trở thành thứ dị đoan của Nho gia, bị rất nhiều người phê phán, ngươi thân thiết với tử địch của Nho gia à?
Thanh danh Thúc Tôn Thông vốn không tốt, nên ông ta chẳng bận tâm tới mấy lời bàn ra tán vào, chỉ chuyên tâm với chủ trương của mình, cải tiến Nho gia, để quân vương tiếp nhận Nho gia.
Lưu Trường rất thích xem người ta cãi nhau, y thi thoảng tới thái học, cời giày ra, ngồi trong chỗ khuất, duỗi chân hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Còn bản thân thì nhìn đám lão già cãi nhau không phân thắng bại rồi quay sang đánh nhau. Mỗi lần xem là xem cả ngày, không biết chán.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngày lên đường đã tới, đoàn nhân mã này trước sau có xe mở đường, kỵ sĩ vây quanh, giáp sĩ thủ hộ, gồm cả thị trung lang trung, quy mô gần nghìn người.
Lưu Trường nhíu mày, nhìn đám đại thần đợi vương lệnh đằng xa.
"Chu tướng, sao không giống với yêu cầu của quả nhân thế?"
"Đại vương, thế này là đủ rồi, trước kia Cao hoàng đế xuất hành cũng thế thôi."
Chu Xương rất bất lực, đại vương mở mồm ra là muốn đem theo mấy trăm quan lại, mấy nghìn sĩ tốt tới phương nam, quốc khố nào chịu nổi? Thứ hôn quân nào mới tuần thị thiên hạ với quy mô đó? Phải gọi là phóng hỏa đốt quốc khố mới đúng.
Tâm tình Lưu Trường tốt lắm, không thèm so đo.
Quần thần thì đợi tới sốt ruột, sao vẫn còn chưa đi? Chỉ có Trần Bình và Hàn Tín đứng mé ngoài đám đông, bàn tán gì đó.
Lưu Trường cười ha hả đi tới:" Gần đây Trần hầu hay nói chuyện với sư phụ ta nhỉ? Không biết nói chuyện gì thế? Chẳng lẽ là chuyện Vân Mộng Trạch?"
Trần Bình và Hàn Tín cùng đen mặt.
"Chiến sự Hà Tây phải làm thế nào?" Hà Tín hỏi:
"Sư phụ tự quyết định là được, chuyện trong nước đã có a mẫu quả nhân xử trí, không cần lo." Lưu Trường rất tự tin:
Hàn Tín dặn:" Chuyến này đi kiếm ít lương thực, không đủ dùng nữa rồi."
"Quả nhân đi tuần thị thiên hạ, không phải đi cướp, lấy đâu ra lương thực?"
Trần Bình liếc mắt qua:" Đại vương trừ đánh cướp ra thì còn sở trường náo hơn nữa không?"
"Giỏi cho Trần Bình, dám nói quả nhân đi ăn xin."
"Đó là do đại vương tự nói, thần chưa từng nói thế."
Khi tất cả đã chuẩn bị sung túc, Lưu Trường rốt cuộc cũng lên đường.
Lưu Trường cáo biệt quần thần, quần thần lệ nóng tràn mi, cảnh bọn họ lau nước mắt, quyến luyến không rời, hết sức xúc động.
Ngay cả Lưu Trường cũng động lòng:" Không ngờ, thật không ngờ các khanh nhớ quả nhân như thế ... Ài, yên tâm, quả nhân nhất định sẽ về sớm."
Chu Xương kiên cường nói:" Bọn thần tuy không nỡ để đại vương đi, nhưng vẫn mong đại vương lấy xã tắc làm trọng, không cần vội về!"
"Chu công đúng là hiền thần." Lưu Trường nắm chặt tay Chu Xương:" Khanh cứ yên tâm."
Lưu Trường lên xa, quần thần vái lạy ba lần. Chu Xương chỉ thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ông ta nhiều năm rồi không uống rượu, chuẩn bị về uống một trận, không say không thôi. Nhất định phải quý trọng thời gian quý giá này.
Trong xe, Lưu Tường và Lưu Khải đều rất kích động, không ngừng mày mò khắp nơi, bọn chúng đều là lần đầu tiên thấy loại xe ngựa khép kín này, cực kỳ tò mò.
"Trọng phụ, chúng ta ngồi cùng xe, có phải là bất tiện lắm không?"
"Sợ gì, ta bảo các ngươi ngồi thì cứ ngồi, ai dám nói?"
"Không, ý cháu là, trọng phụ khỏe mạnh, nếu nhường xe cho bọn cháu, tự cưỡi ngựa, không phải là sướng sao?" Lưu Tường vừa nói xong thấy trọng phụ cởi hài, vội kêu lên:" Trọng phụ! Cháu đùa, cháu đùa thôi."
Lưu Khải thì nhỏ giọng hỏi:" Trọng phụ, cháu có thể đánh đám thị trung ngoài kia không?"
"Thằng nhãi, hôm nay ta phải đánh chết các ngươi." Lưu Trường rốt cuộc không nhịn nổi, đang định ra tay thì phát hiện Lưu An phồng má, hết sức yên tĩnh, chẳng vui vẻ như lúc nãy:" Thằng nhãi này lại đang nghĩ gì thế?"
"A phụ, con đang nghĩ, chúng ta đi cả rồi, đại mẫu có một mình thì phải làm sao?"
"Còn có a mẫu con và Bột mà."
"A mẫu bận lắm, Bột lại còn nhỏ ... Khi con đi, đại mẫu rất thương tâm."
Thế là cả hai cha con cùng trầm mặc.
Lúc này quần thần ở cổng thành đều kích động, đi rồi, đại vương rốt cuộc cũng đi rồi. Bọn họ hận không thể tổ chức tiệc mừng, ôm lấy nhau hò hét. Chỉ là vị Thành Dương vương còn đứng ở kia, bọn họ không dám làm thái quá, hôm nay hô to ở đây, mai hô to trong đại lao rồi.
Trương Bất Nghi bi thương lắm, đại vương chuyến này ra ngoài không mang theo hắn, bên cạnh đại vương toàn một đám nịnh thần, không có trung thần nào đi theo, vậy phải làm sao?
Đúng lúc này bọn họ nhìn thấy xa xa có một thớt chiến mã đang phóng nhanh về phía thành, quần thần ngẩn người, nhìn kỹ, không phải là đại vương sao?
Hỏng rồi, sao tên hôn quân lại quay về?
Lưu Trường cười vang phóng ngựa qua bên họ, không dừng lại, quần thần kinh hoàng, Trương Bất Nghi vội đuổi theo.
Lưu Trường cứ như thế xông vào thành, tiếp đó là cảnh chó chạy gà bay.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com