Trong Trường Lạc cung, Lữ hậu ngồi một mình trước bàn.
Bà đã không còn sức đi nuôi đứa tôn nhi thứ hai nữa, nhiều lúc bà chỉ muốn ngồi yên một chỗ, không làm gì cả. Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, để lại mấy vết đốm trước mặt Lữ hậu, Lữ hậu nhìn chăm chú mấy chỗ đó, không biết nghĩ gì .... Lưu Bang đã qua đời nhiều năm rồi, cùng với thời gian trôi đi, bao nhiêu ghét bỏ trong lòng bà dần biến mất, thậm chí bà còn hồi ức lại Cao hoàng đế.
Bà trở nên hoài niệm, khi Lưu An ở bên cạnh, bà thường kể cho nó nghe rất nhiều chuyện quá khứ, người quá khứ.
Nhìn Tiểu Lưu An chăm chú lắng nghe, Lữ hậu bất giác nói nhiều hơn, khi ba nhận nuôi Lưu Trường đã gần 40 ... Lúc bà đang hồi ức quá khứ, nhớ thằng nhãi đó hơi chút là gào to "a mẫu" rồi xông vào ...
" A mẫu !"
Đấy, nó cứ hay kêu vậy đấy, bao năm rồi ... Lữ hậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Trường vội vàng chạy vào.
"A mẫu, mau, mau lên ... Người đâu, chuẩn bị y phục."
Lưu Trường đỡ Lữ hậu đứng dậy lớn tiếng quát tháo cận thị, đám cận thị sững sờ, chuyện gì thế? Hung Nô đánh tới rồi sao?
"Trường! Con làm cái gì thế?"
"A mẫu, con muốn đưa a mẫu đi cùng."
Lữ hậu trầm mặc chốc lát:" Ta đã già rồi."
"Ài, có con ở đây, a mẫu lo cái gì?" Lưu Trường quỳ xuống trước mặt Lữ hậu:" Nào, a mẫu lên đi, con cõng a mẫu, bọn họ đang đợi."
"Thằng nhãi, ta còn chưa già tới mức không đi được."
"Con biết, con biết, mau lên đi, a mẫu chống quải trượng khi nào mới ra được ngoài thành? Xe ngựa khác không giống xe ngựa của con, lắc lư lắm, con cõng a mẫu, con khỏe mà."
Lữ hậu còn định nói thì Lưu Trương đã đan hai tay lại, nâng chân bà lên, đứng dậy. Lữ hậu đánh nắm lấy vai y, thế là bị cõng lên lưng. Lưu Trường đi rất vững, không lay động chút nào, Lữ hậu quát:" Còn ra thể thống gì, thả ta ra."
"Ha ha ha, khi con còn nhỏ, a mẫu cõng con đi khắp nơi, nay con cõng a mẫu!"
"Đi thôi!"
Lưu Trường cõng Lữ hậu ra khỏi đại điện, bước chân của y vững vàng, đi không nhanh không chậm, vừa đi vừa lệnh:" Bảo Hạ Vô Thư dẫn mười thái y đi theo ta."
Khi Lưu Trường rời hoàng cung thì các giáp sĩ đã đuổi tới, Lưu Trường lệnh người dẫn ngựa, được giáp sĩ vây quanh, cõng Lữ hậu ra ngoài thành, vừa đi vừa nói không ngừng:" A mẫu, con đã chuẩn bị tốt rồi, xe ngựa của con là xe bốn bánh, không dế chòng chành. Dọc đường có thái y đi theo, con tự mình chiếu cố, a mẫu đã mười mấy năm chưa rời Trường An rồi phải không, lần này con đưa a mẫu đi xem."
Quần thần nhìn thấy cảnh này tất nhiên là há hốc mồm.
Có đại thần chọc chọc Thúc Tôn Thông bên cạnh:" Làm thế có được không?"
Thúc Tôn Thông nổi giận:" Ông không có mẹ à? Thành Dương vương ở đâu?"
Lưu Trường đi không nhanh, nhưng y cao lớn nên chẳng bao lâu tới bên xe ngựa, được mấy thị trung giúp đỡ, đặt Lữ hậu lên xe của mình. Lữ hậu tới lúc này vẫn còn hoang mang:" Nếu ta đi rồi, chuyện trong nước phải làm sao?"
"Không sao, Chu tướng!" Lưu Trường gọi:
"Đại vương!" Chu Xương chạy tới:
"Thời gian này khanh quyết định chuyện triều đường, gặp chuyện lớn thì bàn với huynh trưởng ta."
"Vâng!"
Lưu Trường lại quát lệnh kỵ sĩ phía trước:" Nói với các nước, quận huyện phía trước, nơi quả nhân đi qua đường sá phải bằng phẳng, phàm nơi nào làm xe quả nhân xóc nảy, quả nhân nấu quan viên lớn nhở ở đó! Không tha kẻ nào."
"Không được!" Lữ hậu phẫn nộ:" Sao có thể để quan lại dùng tâm tư ở chuyện xu nịnh chứ?"
" Ha ha ha ha, quả nhân lớn rồi, không nghe a mẫu khuyên đâu."
Lưu Trường bất chấp, lên xe, sai người tiếp tục lên đường.
Quả nhân xe ngựa đi rất vững, sắc mặt Lữ hậu vẫn khó coi:" Vì chuyện này mà hao phí tài lực địa phương, thực sự không nên."
"Quả nhân thảo phạt Hung Nô, cai trị Đại Hán, bao nhiêu cống hiến như thế, dù tiêu hao chút tài lực có sao? đường sá sửa sang, lại chẳng phải chỉ có quả nhân dùng."
Lữ hậu nhất thời không nói ra lời:" Cái thằng nhãi này."
Lưu Trường ngoạc miệng cười ngốc nghếch:" A mẫu, con nghe nói Đan Phụ có món ngon, lần này tới đó, a mẫu phải dẫn con đi ăn."
Lưu An thấy Lữ hậu lên xe thì vui hết cỡ, nằm trong lòng bà, nghe thấy món ngon, mắt sáng lên:" Đại mẫu, thật à?"
Lưu An từ nhỏ bị ảnh hưởng của Lưu Trường, tuy còn nhỏ nhưng đã là nhà mỹ thực có tiếng trong cung, bình sinh thích nhất nghiên cứu mỹ thực, sáng tạo mỹ thực. Đương nhiên, hai cha con khác nhau, Lưu Trường thích nấu người, Lưu An thích nấu nướng.
"Thật đấy, tới lúc đó đại mẫu dẫn cháu đi ăn."
"Tuyệt quá!"
Chỉ mấy câu của Lưu An đã di chuyển đề tài, Lữ hậu không mắng Lưu Trường nữa, còn về hai thằng nhãi khác thì hết sức ngoan ngoãn ngồi bên, không nói chuyện Lưu Trường xuống xe hay muốn đánh cận thị nữa.
Đội ngũ rầm rộ rời Trường An, các huyện bên đường lập tức chuẩn bị, không dám chậm trễ. Nghi trượng đi đầu rất xa hoa, cờ xí đi đầu đón gió bay phần phật. Lang trung mở đường, xoa sơn đỏ, phủ dát bạc, trước sau còn có mấy chiếc lập xa, người trên xe mặc giáp cầm nỏ.
Chỉ thấy một xe có đại hán khôi ngô ngồi trong, vuốt chòm râu, liếc mắt nhìn người, không để ai vào mắt. Trương xe là trung lại, sau xe là vệ sĩ cầm trường kích, sau nữa còn mấy chiếc xe nữa. Tiếp đó là chiếc xe cực lớn do sáu thớt ngựa kéo, thong thả đi về phía trước.
Cái tiêu chuẩn hôn quân xuất hành này, đương nhiên là Lưu Trường rồi.
"Đại vương, an xa thoải mái, sao lại ngồi lập xa?"
Lữ Lộc đánh xe rất nghi hoặc, hắn vừa mới từ nước Triệu về Trường An liền nhận được công việc này, đánh xe cho Lưu Trường. Ở phương diện này, hắn tự nhận có tài năng, ít nhất là làm tốt hơn tên Hạ Hầu Táo, có điều đi chưa được bao lâu, Lưu Trường lại đổi xe, muốn ngồi lập xa.
" A mẫu nghỉ ngơi trong xe, quả nhân không muốn quấy rầy."
"Hiếu tử trong thiên hạ, không ai được như đại vương."
Lưu Tường đang cưỡi tuấn mã, hưởng thụ lạc thú cưỡi ngựa nghe thấy không nhịn được xen mồm:" Cái gì chứ, đại mẫu muốn trọng phụ đọc sách, trọng phụ không chịu nên mới chạy khỏi an xa."
Lưu Trường liếc nó, thằng nhãi này không đánh không được rồi, đợi tới huyện tiếp theo, quả nhân bỏ thời gian ra tẩn nó một trận.
Lữ Lộc cười hỏi:" Thế Hà Tây vương vì sao cũng đi ra?"
"Ta học theo trọng phụ."
"Đại vương, thằng nhóc này giống đại vương lắm."
Lưu Trường nổi nóng:" Phun rắm! Thằng nhãi này giống Triệu vương, bất học vô thuật, quả nhân bằng tuổi này đã theo Cái công đọc thuộc Hoàng Lão, bắt đầu nghiên cứu thánh hiền, đã có tâm đắc."
Lữ Lộc gật gù:" Cái này đúng thật, năm xưa chúng ta tụ tập, biện luận kinh sách, ngâm thơ làm văn, luận đạo trị quốc, đây là điều bọn trẻ con bây giờ không so được."
Lưu Tường kinh ngạc nhìn hai người họ:" Thực sao? trọng phụ hồi nhỏ sống như vậy à?"
"Tất nhiên rồi, quả nhân hồi nhỏ đã tụ tập quần hiền Trường An, nghiên cứu học thuật, đâu khốn kiếp như đám các ngươi."
Trong lòng Lưu Tường bỗng hổ thẹn, nghĩ lại thì nó lớn chừng này rồi, chưa làm việc gì tử tế, toàn dẫn đám đệ đệ đi trộm gà bắt chó. Té ra các trọng phụ từ nhỏ đã có bản lĩnh đó, sao mình không làm được.
Đúng lúc này Khải cũng cưỡi ngựa tới chỗ bọn họ, bái kiến trọng phụ.
"Sao ngươi cũng chạy ra đây?"
"Đại mẫu và An đang biện luận về Hàn Phi Tử, cháu mới đầu còn hiểu, về sau chẳng hiểu gì nữa, liền kiếm lý do chạy đi."
Lữ Lộc lại cảm khái:" An thật giống cha."