Tâm tình Lữ hậu có vẻ không tệ, bà đúng là lâu lắm không ra ngoài, chuyến đi này bà luôn chú ý tình hình xung quanh, nhìn đất canh liên miên không dứt, nhìn thành trì phồn hoa, thương cổ qua lại tấp nập. Trên mặt thái hậu mang nụ cười nhẹ hiếm hoi.
Trong hoàng cung trông thái hậu lúc nào cũng già nua ảm đạm, lần này ra ngoài, dường như trẻ hơn nhiều. Lúc nghỉ ngơi, bà thậm chí còn bở quải trượng, cùng mấy đứa tôn tử xuống ruộng, hỏi bách tính đương địa thu hoạch ra sao?
Bách tính nào đã bao giờ thấy nhân vật lớn như vậy, ấp a ấp úng. Khi bà già đó am hiểu nói về kỹ thuật canh tác, họ mới thấy thân thiết:" Quý nhân cũng hiểu chuyện làm nông sao?"
Đối diện với bách tính tầng chót và vương công huân quý, Lữ hậu là hai người khác nhau.
Trên lịch sử, khi Lữ hậu nắm quyền, bà ban một loạt chính sách tiến cử hiếu lễ, miễn trừ lao dịch, cổ vũ sản xuất, phế trừ luật giết ba tộc, bỏ luật phạt tội yêu ngôn, giảm hình phạt, ban bố luật chuộc tội ... Đều là chính sách ưu đãi bách tính.
Còn với vương công quý tộc, thậm chí thân sinh nhi tử, thân sinh nữ nhi thì bà rất tàn khốc. Đây là người rất phức tạp.
Tới giờ cái uy của Lưu Trường trên triều còn chưa thể so với Lữ hậu, dù sao y rất dễ dỗ dành, dù đắc tội với y, nói vài câu ngon ngọt còn sống được. Còn thái hậu à? ... Tốt nhất đừng đắc tội.
Lữ hậu dắt tay Lưu An, còn hai thằng nhóc kia cũng bị ép đi bên đại mẫu.
Lữ hậu giảng giải cho chúng nghe tri thức làm nông, Lưu Tường và Lưu Khải đều sợ bà, trước kia bị đòn không ít, nên nghe rất ngoan.
Lưu Trường không quấy nhiễu họ, lúc này đang vỗ về quan lại đương địa.
"Đám thương cổ muối sắt ở đây có gây chuyện không?"
"Đại vương, có ạ, sớm bình định rồi."
Lưu Trường xuất tuần, hiệu quả rất rõ ràng, các nơi không dám bao che đám thương cổ muối sắt nữa, sợ đại vương tới bọn chúng gây sự, nên toàn lực đàn áp trước khi Lưu Trường tới. Còn rất nhiều chính lệnh, bọn họ cũng vội thực thi, không dám có chút qua loa nào.
Thường phục vi hành và rầm rộ tuần sát, hiệu quả hai đằng khác biệt rõ ràng.
Lưu Trường khá hiểu địa phương, vì y thường tới các nơi săn bắn, chỉ có ba thằng nhóc con chẳng hiểu gì cả, đi theo đại mẫu, nghe bà dạy chuyện cơ bản ở địa phương.
Lưu Trường đi đường không vội, thời đại đó xuất hành không phải chuyện đơn giản, nhất là với người già trẻ nhỏ, khả năng đi một cái thì không về nữa.
Khi đoàn người chậm rãi tới nước Lương, Lưu Khôi dẫn người trong nhà và văn võ bá quan ra đón.
Lưu Khôi đợi rất lâu, mồ hôi đầm đìa, nếu là Lưu Trường tới, mình hắn ra thành đón là được, nhưng lần này là thái hậu. Bất kể từ góc độ nhi tử hay vì muốn sống, đều phải đón ngay từ lúc đoàn người vào nước Lương.
Trương Thương cúi đầu, ông ta lo, thằng nhãi đó lần này sẽ không đưa lão phu về chứ?
Mấy đứa con của Lưu Khôi thì rất vui, nghe nói trọng phụ tới, bọn chúng đều đợi quà. Hai vị phu nhân thần sắc khác nhau, ánh mắt Vương phu nhân đầy lo lắng, Lữ phu nhân mừng ra mặt.
Chỗ dựa lớn nhất của Lữ phu nhân tới, mấy ngày qua nước Lương từ trên xuống dưới đối xử với nàng càng thêm khách khí.
Thân là vương hậu nhưng Lữ phu nhân chẳng được sủng ái như Vương phu nhân, điều này khiến Lữ phu nhân không hài lòng.
Xa xa thấy xa giá của Đường vương, Lưu khôi vội đi tới.
"Ha ha ha, Ngũ ca, vẫn khỏe chứ?"
Lưu Trường từ trên xe nhảy xuống, dẫn theo ba thằng nhãi tới bái kiến huynh trưởng. Lưu Khôi xoa đầu chúng, hỏi:" A mẫu đâu?"
"Ở phía sau, Ngũ ca đừng sợ, mấy ngày này nhịn chút, đừng quá gần gũi Vương phu nhân."
"Ta hiểu."
Lưu Trường dẫn Lưu Khôi đi bái kiến Lữ hậu, Lữ hậu xuống xe nhìn Lưu Khôi, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ gật đầu đi qua bên hắn. Lữ phu nhân từ xa đã vội chạy tới:" A mẫu."
Lữ hậu bấy giờ mới mỉm cười, nắm tay nàng:" Lâu rồi không gặp, ngươi đã thành mẹ rồi."
Lữ phu nhân ở trước mặt thái hậu không ngang ngược như thường ngày, đầu cúi thấp, mặt ngượng ngùng, như đứa bé.
"Bái kiến a mẫu." Vương phu nhân cũng tới hành lễ:
"Gọi thái hậu thích hợp hơn."
"Bái kiến thái hậu."
Trên bữa tiệc Lưu Khôi đứng ngồi không yên, thi thoảng len lén nhìn Lữ hậu ngồi ở thượng vị nắm tay Lữ phu nhân hàn huyên thân thiết.
Lưu Trường cũng nắm chặt tay Trương Thương nói luôn mồm.
"Sư phụ không biết chứ, từ sau khi người đi, quần thần khinh khi quả nhân, ức hiếp quả nhân, căn bản không để quả nhân vào mắt."
"Cái lão Chu Xương đó, quả nhân chỉ dặn dò ông ta vài việc thôi, ông ta suốt ngày kêu khổ, không làm được."
"Còn cả Trần Bình nữa, quả nhân bảo ông ta phê duyệt tấu biểu, mà chưa tới giờ Tý, ông ta đã về phủ, không toàn lực giúp quả nhân.
Nghe những lời này Trương Thương chỉ thấy tim đập chân run:" Đại vương, thần phạm lỗi lớn, trước khi chuộc được tội, e không thể về giúp đại vương."
Lưu Trường lắc đầu:" Sư phụ, quả nhân thời gian qua chỉ thi hành có hai mấy chính sách thôi, đám Chu Xương bỏ chút công sức thôi là giải quyết được rồi, nhưng họ không chịu. Quả nhân chuẩn bị lập một phòng trong hoàng cung, để bọn họ chuyển vào ở, không cần về nữa."
Trương Thương cười khan nói nhanh:" Thần hiểu ý đại vương rồi, xin đại vương yên tâm, thần sẽ phò tá tốt Lương vương."
"Ha ha ha, sư phụ vẫn thông tuệ như vậy, quả nhân chỉ lo những kẻ kia đẩy sư phụ ra, vậy thì quả nhân khó xử lắm."
Cận Đình ở bên nghe mà mù tịt, sao mình không hiểu họ đang nói gì nhỉ? Mỗi câu thì hiểu, nhưng nối lại với nhau thì không hiểu.
Cùng lúc đó Lữ hậu rốt cuộc cũng chuyển ảnh mắt sang Vương phu nhân, soi kỹ một lượt rồi nói:" Người khiến Lương vương không báo đã cưới cũng chỉ như thế."
Lưu Khôi nhớ lời Lưu Trường dặn, không dám bênh nàng, cúi đầu vờ như không nghe thấy.
Khi Vương phu nhân thấp thỏm thì Lữ hậu lại quay sang Lưu Khôi:" Lương vương nên đối xử giống nhau."
"Vâng!"
Lưu Trường chẳng xen vào, để a mẫu cảnh cáo chút cũng tốt, dù sao thì Ngũ ca cũng chẳng phạm lỗi gì lớn, a mẫu chẳng thể làm gì huynh ấy.
Lữ hậu không ở đây lâu, bà vội tới huyện Đan Phụ.
Bà đã lâu lắm rồi chưa từng về quê, khi gần tới nơi, lòng không tránh khỏi hồi hộp, không còn bình tĩnh được như mọi ngày. Huyện Đan Phụ trong mắt Lưu Trường thì chẳng khác gì huyện thành thường thấy, một cái huyện thành hết sức bình thường, nhưng với Lữ hậu mà nói, nơi này từng là nhà của bà.
Lữ hậu sau khi vào thành không ngừng nói, bà nhìn kiến trúc xung quanh, nụ cười muốn tràn ra ngoài:" Nơi này từng là một quán ăn ... Ồ, kia từng là nhà cữu phụ ..."
Bà kích động tới mấy lần muốn đứng dậy, nắm tay An, kể cho nó nghe quê hương của mình.
Lưu Trường chưa bao giờ thấy a mẫu vui vẻ như vậy, bà cười rất hiền hòa, được Lưu An và Lưu Tường dìu đỡ, đi từng bước trong huyện thành. Vì nơi đây không phải trải qua chiến loạn, cho nên không thay đổi gì nhiều. Lữ hậu càng đi càng hồi ức rõ ràng hơn, bước chân càng gấp, khi nhìn thấy nhà mình, bà dừng lại im lặng rất lâu.
Lữ hậu đi vào trong phủ, sờ từng cái cây ngọn cỏ bên trong, mỗi nơi như có một câu chuyện riêng. Lưu Trường đứng ở cổng, nhìn a mẫu kích động đi qua đi lại, cười ngốc nghếch.
Thái hậu có rất nhiều tộc nhân ở đây, nghe tin bà về, kéo nhau tới bái kiến chật nhà.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com