Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532: Niềm Vui Bât Ngờ. (1)

Chương 532: Niềm vui bât ngờ. (1)

Lưu Trường ghét chuyện lặt vặt phiền nhiễu này, cho nên kệ đám thân thích, ra ngoài thành săn bắn.

Bốn thớt chiến mã phi nước kiệu trên đồng hoang, Lưu Trường đi trước, ba thằng nhãi theo sau, bọn họ đang tỉ thí tốc độ. Hiển nhiên Lưu Trường có lợi thế chiến mã, ba thằng nhãi sao đuổi kịp, khi y ghìm cương, con chiến mã còn đắc ý dựng vó hí dài như thị uy.

"Trọng phụ ăn gian, chiến mã của người nhanh hơn của bọn cháu."

"Hừm, chiến mã của quả nhân là do quả nhân dựa vào bản lĩnh có được, sao gọi là gian lận?"

Lưu Tường nói rất nghiêm túc:" Đợi cháu lớn sẽ đi Hà Tây, vì a phụ giết Hung Nô, thôn tính Tây Vực, khiến chúng phải lập thờ cúng để cúng tế trọng phụ."

Lưu Trường cười ha hả song lại thấy câu này sai sai ở đâu đó.

Lưu Khải cũng nói:" Cháu muốn dùng chiến công phong vương, đánh bại Nam Việt, để bọn chúng cũng thờ cúng trọng phụ."

"Không phải Nam Việt bị đánh bại rồi à?"

"Thì đánh bại thêm lần nữa."

Lưu An trầm mặc chốc lát nói:" Con ở Trường An tế bái a phụ là được."

"Á à, mấy thằng nhãi này, nóng lòng muốn tế bái ta lắm à? Ta đánh chết các ngươi trước."

Lưu Trường vờ giận, thúc ngựa đuổi mấy thằng nhóc cười khanh khách chạy tứ tán.

Lưu Trường kỳ vọng lớn vào ba đứa nhóc này, trong số con cháu tông thất, bọn chúng có năng lực nhất, mong rằng tương lai chúng đều thực hiện được chí hướng của mình.

Khi bọn họ bẩn thỉu quay về huyện Đan Phu, Lữ hậu nhìn thấy cau mày.

Lưu Trường phản ứng rất nhanh, mắng:" A mẫu, mấy thằng nhãi này muốn cưỡi ngựa đi săn, con phải đuổi theo bắt chúng về."

Lưu Tường vội cãi:" Đại mẫu, là ..."

Lưu Trường trừng mắt lên nhìn nó:" Hử?"

"Trọng phụ nói đúng ạ."

Ba thằng nhãi đành khuất phục trước cường quyền, Lữ hậu tâm tình rất tốt, không tính toán, mắng:" Đi thay trang phục đi, lớn tướng rồi."

Khi Lưu Trường thay trang phục quay về thì Lữ hậu sớm sai người chuẩn bị cơm nước, bọn họ ngồi ăn cùng nhau.

"A mẫu, con đi loanh quanh, phát hiện ra vấn đề lớn."

"Ồ, vấn đề gì?"

"Trước kia con lệnh các nơi khai khẩn canh tác, bọn chúng đều đối phó với con, con xem rồi đám quan phủ khai khẩn không hề dụng tâm, nhiều đất canh đã mọc cỏ mà không ai tới nhổ ... Bọn chúng vì chính tích mà thôi." Lưu Trường vừa ăn vừa nói:"

"Còn có quan lại địa phương tình cờ gặp con trên đường đi, ra vẻ cần củ chăm chỉ, nhìn bọn chúng béo trắng béo tròn, thân hình hùng tráng, làm gì giống người làm việc bận rộn. Tất cả đều vì biết quả nhân tới, nên vờ vịt làm thế."

Lữ hậu bình tĩnh nói:" Con quá nóng vội, lại nhiên sẽ vào hùa lấy lòng, dùng đủ mọi cách để con vui vẻ. Huống hồ nước Lương từ trên xuống dưới lười nhác, đại vương còn thế thì nói gì tới quan lại."

"Sau khi về con nhất định tìm Chu tướng nghĩ cách."

"Vừa mới rồi con còn mắng Chu Xương là chó già, giờ đã thành Chu tướng rồi."

"Ha ha ha, đám Chu xương muốn mời Trương Thương về, để dùng ông ấy như lá chắn, con tất nhiên không để bọn họ toại nguyện."

"Lần này con ra ngoài, không biết trong lòng họ vui cỡ nào, nhưng bọn họ vui mừng sớm quá rồi, vì trước khi đi con để lại cho bọn họ một điểm vui bất ngờ cực lớn." Lưu Trường cười hết sức xấu xa:

Trương Bất Nghi mặt hầm hầm về phủ, đám gian tặc trong triều quá đáng lắm rồi. Sau khi đại vương đi, không ngờ bọn chúng ngang nhiên ở nhà nghỉ ngơi.

Không đi làm nữa.

Thậm chí bọn chúng còn thường xuyên bày tiệc, rượu chè, mỗi lần tiệc tùng là liền ba bốn ngày, càng lúc càng quá giới hạn. Mới đầu Trương Bất Nghi không nói gì hết, đại vương không có nhà, nghỉ ngơi vài ngày không sao. Nhưng cứ thế này quá lâu, bọn họ không quay về trạng thái ban đầu nữa, thậm chí có người uống say phóng xe trong thành, buông thả hết cỡ.

Bọn họ bị áp ức quá lâu rồi, sau khi Lưu Trường rời đi liền điên cuồng phát tiết.

Trương Bất Nghi không như thế, hắn rất căm ghét đám nịnh thần gian tặc này, sao chúng dám chứ? Nhưng Trương Bất Nghi có tức giận cũng chẳng thể làm gì, dù hắn có là ngự sử cũng không thể đối đầu với nhiều đại thần như vậy.

Khi hắn đang hậm hực trong phủ thì có một vị khách không mời mà tới.

Vị khách này là Trương Thích Chi.

Trương Bất Nghi chẳng thích kẻ này, có điều biết hắn phụng vương lệnh mà tới, vẫn cho vào.

"Có việc gì?"

"Trương công, trước khi đại vương đi chuyên môn giao chiếu lệnh, bảo hạ quan giao cho ngài lúc này."

"Chiếu lệnh gì?"

"Để Trương công phụ trách đại sự trong triều, đốc thúc quần thần làm việc."

"Ngươi nói cái gì?" Trương Bất Nghi đứng bật dậy rồi lập tức cười lớn:" Đại vương anh minh!"

"Con để Trương Bất Nghi đốc thúc quần thần chứ gì?" Lữ hậu mặt vẫn bình thản:

Lưu Trường không bất ngờ khi a mẫu đoán ra:" Vâng, khi con đi đã sai Trương Thích Chi theo dõi quần thần, nếu chỉ nghỉ ngơi một tháng sau đó làm việc thì không lấy chiếu lệnh ra, nếu họ nghỉ ngơi rồi mà vẫn lơ là chính vụ thì có niềm vui bất ngờ chờ đón."

"A mẫu cứ nói con nóng vội, nhưng con không thúc giục, đám người này cả năm chẳng làm nổi việc gì, triều đình trừ trên xuống dưới, giống như nước Lương. Bọn họ luôn cho rằng trước kia theo a phụ tác chiến là đã làm xong hết mọi việc rồi, bây giờ hưởng thụ là được."

"Nếu muốn hưởng thụ thì từ quan về nhà dưỡng già, sao lại nắm quyền không buông rồi không làm gì hết."

"Chu Xương cái gì cũng tốt, chỉ là thành thật quá, ông ta biết làm việc, nhưng quần thần chỉ cần kể khổ với ông ta, nói những lời khó nghe là ông ta tin ngay. Con phát ra chính lệnh tuy nhiều chút, nhưng đâu chất lên một người, triều đường nhiều đại thần như thế ..."

Lữ hậu lắc đầu:" Nhưng bọn họ rất mệt."

"Mệt ạ, bách tính canh tác có mệt không, người thượng phương quanh năm chế tạo công cụ có mệt không, tướng sĩ chinh chiến có mệt không? Con chẳng qua muốn bọn họ mỗi ngày làm việc ba bốn canh giờ mà bọn họ đã kêu gào mệt mỏi. Trên triều trừ Trần Bình và Chu Xương thì có ai làm việc hơn bốn canh giờ? Bọn họ suốt ngày ăn chơi rồi, vậy thì phải làm việc."

"Huống hồ đâu phải con không cho bọn họ cơ hội, con đã để họ nghỉ ngơi một thời gian rồi. Có điều con đảm bảo, còn vừa đi một cái là những kẻ đó cũng vứt luôn sự vụ sang bên, lúc này có khi Trương Bất Nghi đã ra tay rồi."

Lữ hậu không phủ định những lời ấy:" Vậy chiếu lệnh con phát ra sau khi đưa ta đi hay là trước đó."

"Ha ha ha, vốn con định để Trương Thích Chi đưa chiếu lệnh tới chỗ a mẫu, để a mẫu làm chủ, hắn và Bất Nghi làm phụ. Nhưng về sau đưa a mẫu đi rồi thì để Trương Bất Nghi chủ trì việc này."

Lưu Trường gắp một miếng thịt, ăn vội tới nóng nhe răng:" Bọn chúng luôn nói quả nhân chỉ thấy cái lợi trước mắt, sớm muộn cũng vong quốc, còn lấy Tần vương ra cảnh báo. Nhưng có chính lệnh nào của quả nhân gây mệt nhọc cho bách tính. Trừ trì đạo cần bách tính làm, những điều khác quan viên làm là được ... Quả nhân thấy cai trị một quốc gia thì phải để bách tính nhàn, quan viên bận, thế mới được."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment