Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533: Niềm Vui Bât Ngờ. (2)

Chương 533: Niềm vui bât ngờ. (2)

Cùng lúc đó bên trong một biệt viện ở Trường An, quần thần đang ca vũ uống rượu, hết sức vui vẻ. Tới khi Trương Bất Nghi dẫn người xông vào, cả đám mới giật mình.

Tức thì có người phẫn nộ chẳng nể nang gì mắng:" Yến tiệc không mời ngươi, ngươi tới đây làm cái gì?"

Trương Bất Nghi nhếch mép cười:" Ta phụng chiếu lệnh đại vương, giám sát quần thần. Đại Hán cấm tụ tập uống rượu, đại thần có công mà mở tiệc, yến tiệc không được quá một ngày. Các ngươi tụ tập uống rượu, lơ là chính vụ đã hơn bốn ngày, vậy là đi quá giới hạn."

Giọng điệu Trương Bất Nghi càng lúc càng hung dữ, tích tắc ấy rất nhiều đại thần tỉnh rượu.

"Chiếu lệnh gì của đại vương?"

"Ngự sử phụng vương lệnh giám sát quần thần, có chỗ nào không ổn?"

Đại thần vừa mới chất vấn Trương Bất Nghi tức thì cười tươi. Trương Bất Nghi là tam công bị quần thần ghét nhất, cũng là tam công không có địa vị nhất. Đám đại thần này tự coi mình cùng bối phận với a phụ hắn, căn bản không coi Trương Bất Nghi ra gì, ngay cả cửu khanh cũng có thể trèo lên đầu hắn.

Nhưng khi tam công bị ghét nhất được đại vương đứng sau lưng, vậy quần thần không ai dám đối đầu với hắn.

"Trương công nói phải lắm, bọn ta sẽ dừng tiệc ngay, dừng ngay bây giờ."

"Trương công, bọn ta đi làm việc."

Quần thần nối nhau đứng dậy, sắc mặt bất an, không phải bọn họ không chịu được áp lực công tác, mà không chịu được không khí hà khắc. Đám dân đen ngày càng ít bị hạn chế, thậm chí còn được túy ý đi lại, nhưng hạn chế với quần thần ngày một nhiều, đó mới là thứ bọn họ bất mãn với Lưu Trường nhất.

Thấy bọn họ đứng lên, người vẫn lảo đảo, Trương Bất Nghi gằn giọng:" Nào có dễ như thế, các vị chưa tỉnh rượu, sao có thể xử trí quốc sự? Không bằng cứ tỉnh rượu trước đã."

"Người đâu, đưa chư cốc tới đình úy tỉnh rượu."

Tức thì có lượng lớn Tú Y xông vào, đám người kia không dám phản kháng, nhưng có người mắng lớn:" Trương Bất Nghi, ngươi đợi đó."

Trương Bất Nghi hừ lạnh, xoay người rời khỏi nơi này, hắn còn mấy yến hội nữa phải tới.

Nếu một ngày nắm quyền trong tay, giết sạch chó bất trung trong thiên hạ, chính là chí hướng lớn của Trương Bất Nghi.

Trương Bất Nghi dẫn Tú Y bắt người khắp nơi, gây oanh động cực lớn, nhưng hắn hoàn toàn không lo, bắt tới tối thì nghe tin những đại thần còn lại đã về cương vị, hắn không bắt được ai nữa.

Khi hắn kiêu ngạo tới đại lao đình úy thì nơi này đã chứa đầy người, quan lại vội ra nghênh đón.

"Đừng để bọn chúng nhàn rỗi, đem tẩu biểu bọn chúng phải xử lý tới đình úy, phát cho bọn chúng, để chúng làm việc trong đại lao! Còn nữa, tiểu lại các phủ nếu tìm bọn họ làm việc thì cho vào, nhưng không được mang đồ ăn, xong việc phải ra ngay."

Quan lại lập tức nói:" Vâng!"

Trương Bất Nghi nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: " Vương Điềm Khải đâu?"

"Ặc ... Đình úy ở bên trong ạ ... Bị bắt đợt hai."

"Hừm, đừng để ông ta lỡ việc của đình úy."

Thế là quần thần bắt đầu làm việc trong đại lao, đại lao liền biến thành triều đường. Quần thần sao có thể ngờ được Trương Bất Nghi đưa tấu biểu tới thật, mà xấu hổ nhất chính là Vương Điềm Khải, ông ta ngồi trong phòng giam, nghe quan lại đình úy bên ngoài báo cáo tình huống có ai phạm pháp. Vương Điềm Khải che mặt, sớm biết thế không đi dự tiệc.

Trương Bất Nghi còn không phải là người hơn cả Đường vương, nhìn ý tứ của hắn thì là không làm cho hết việc thì đừng hòng ra ngoài.

Mọi người chửi mắng nhưng chẳng thể làm gì.

"Người đâu, đưa tấu biểu này cho trì túc nội sử."

Có người trong lao ngục hô, tức thì có tiểu lại chạy vào, nhận tấu biểu đem giao.

Đại lao đình úy lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy, làm việc ở nơi này hiệu suất tất nhiên là cao, đống tấu biểu hàng ngày chất thành đống được giải quyết rất nhanh. Mọi người đều vui đầu làm việc, chỉ dừng lại để chửi Trương Bất Nghi, rồi lại bận rộn.

Trương Bất Nghi biết tình hình trong đại lao đình úy thì thỏa mãn lắm.

Trương Thích Chi thì có hơi lo lắng:" Trương công, ngài bắt hết quần thần vào đại lao làm việc ... Liệu có quá không?"

"Ngươi xem bọn họ cần mẫn chưa, đều tại bệ hạ quá nhân từ mới khiến họ tạo thành thói quen xấu, nếu mà để ta làm quốc tướng ..." Trương Bất Nghi nói tới đó chợt nhớ ra:" Chu Xương và Triệu Bình đâu?"

"Hình như trong phủ Chu tướng."

"Ha ha, bọn họ còn dám tụ tập à? Vừa nhận nhân cơ hội này xử lý toàn bộ." Trương Bất Nghi cười gằn:

Trương Thích Chi ngăn cản:" Trương công, không được. Chu tướng, Triệu tướng, Trần hầu không yến tiệc, cũng không làm lỡ quốc sự, ngài không thể vô duyên vô cớ bắt bọn họ.

"Ta thấy bọn họ sớm muộn cũng mở tiệc, không bằng giờ bắt cho rồi."

"Hạ quan dứt khoát không cho."

"Người đâu, bắt tên này vào đại lao."

Trương Thích Chi há hốc mồm kêu lên:" Ngài muốn mưu phản sao, đại vương bảo ngài giám sát quần thần, không phải bảo ngài bắt tam công."

"Trường, con suy nghĩ rất đúng, chỉ là con có nghĩ tới, với tính cách của Trương Bất Nghi, có được quyền lực như thế, e là sẽ không bỏ qua cho đám Triệu Bình, Chu Xương đâu." Lữ hậu nhè nhẹ vỗ lưng Lưu An, thấy nó đã ngủ say, khẽ nói:

Lưu Trường ghen tỵ nhìn Lưu An, lẩm bẩm:" Không lo, hắn chẳng làm được chuyện lớn đâu."

"Hả?"

"Nếu Trương Bất Nghi không quản được bản thân thì kết cục của hắn cũng chẳng tốt hơn những đại thần kia đâu." Lưu Trường khó chịu:" Thằng nhãi này không biết xấu hổ, lớn thế này còn cần a mẫu vỗ lưng mới ngủ."

"An chưa tới mười tuổi, không giống ai đó, mười lăm mười sáu tuổi vẫn cần ta vuốt lưng, ru ngủ."

"Khụ khụ, a mẫu, thằng nhãi này tương lai phải làm việc lớn, a mẫu không nên chiều hư nó."

"Câu này ai cũng nói được, riêng con không có tư cách nói." Lữ hậu ôn nhu nhìn Lưu An ngủ say:" Cả ba đứa bé này đều sẽ làm chuyện lớn."

"Tất nhiên rồi, bọn chúng còn nói chí hướng với con, chúng có chí hướng giống nhau đó là muốn tiễn con đi, tế bái con ... Đúng là chí lớn, chỉ Mạo Đốn với Kê Chúc mới có chí như thế, làm con nghe mà muốn tiễn chúng đi rồi."

"Đừng có nói bậy."

"Nhìn bọn chúng mà con thấy tương lai Đại Hán diệt vong, ba thằng nhãi này, không ra gì." Lưu Trường lắc đầu:

"Trường, con muốn tới nước Ngô, ta muốn ở lại đây, không làm lỡ thời gian của con nữa." Lữ hậu nói:

"Được ạ, nơi này sơn thanh thủy tú, a mẫu ở lại điều dưỡng thân thể cũng không tệ."

Lưu Trường gật đầu, a mẫu từ khi rời Trường An thì tình hình sức khỏe tốt hơn nhiều, giờ đa phần không cần quải trượng nữa, nơi này có thân thích của bà, để bà ở lại với người thân cũng tốt.

"A mẫu muốn ở lại cũng được, đừng để con trở về thì nước Lương bị diệt quốc rồi nhé."

Lữ hậu tức mình mắng: "Lương vương tuy tầm thường, nhưng không có tội lớn."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment