Trương Bất Nghi lúc này đang vô cùng đắc ý, hắn dẫn người xông vào phủ Chu Xương, lúc đó trong phủ đang có một nhóm người nghị sự.
Hắn chẳng thèm nhìn họ lấy một cái đã quát: "Người đâu? Đưa bọn họ đi!"
"Trương công oai phong quá." Trương Lương nheo mắt nhìn nhi tử, giọng rất nhẹ:
Trương Bất Nghi cả kinh, nhìn kỹ lại, té ra a phụ cũng có trong đó, người ở đây không nhiều, cũng chẳng phải nhân vật lớn gì, chẳng qua là Chu Xương, Triệu Bình, Trần Bình, Hàn Tín, Trương Lương, Sài Vũ, Lưu Kính mà thôi.
Lúc này bị bọn họ nhìn chằm chằm, Trương Bất Nghi lạnh cả sống lưng.
" A phụ, chư công, con phụng vương lệnh mà tới."
"Ngươi tới bắt người hả?" Hàn Tín đứng dậy, ôn hòa hỏi:
"Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi, đến, đến thăm mọi người."
"Đưa chiếu lệnh cho ta xem."
Trương Bất Nghi vội gọi Lưu Chương tới để hắn đưa chiếu lệnh cho những người kia xem. Chu Xương xem xong hỏi: "Đại vương bảo ngươi giám sát quần thần, tổng lĩnh đại sự, chứ có bảo ngươi bắt quần thần không?"
"Không ... Không."
"Không có lệnh mà giả vương lệnh, đại tội! Người đâu, đem tên này vào đại lao, để hắn ở đó mà giám sát quần thần." Chu Xương phất tay:
Tức thì Tú Y xông tới kéo Trương Bất Nghi đi.
"Ta có chiếu lệnh của đại vương!"
"Ta là xá nhân của đại vương!!"
"Buông ta ra!"
"Ta từng lập công cho Đại Hán ..."
Tiếng hét của Trương Bất Nghi xa dần, Triệu Bình bật cười: "Thằng nhãi này thật vô pháp vô thiên, hắn định bắt sạch một mẻ đấy."
Trương Lương hổ thẹn: "Quá lỗ mãng, ta thấy hắn định tới bức bách Triệu công và Chu công, nhưng không ngờ bọn ta đều ở đây. Con trẻ vô đức, mong chư vị chớ trách."
"Thằng nhãi này thực sự là nhi tử của ông à?" Hàn Tín hỏi:
Trương Lương chỉ lắc đầu, một lời khó nói hết.
Chu Xương cũng cười: "Lưu hầu, không sao. Bất Nghi làm việc rất tốt, thời gian qua ta nhiều lần thúc giục, đám đại thần kia ngoài thì vâng dạ, sau lưng vẫn tiệc tùng. Vừa vặn để hắn xử lý ... Chúng ta bàn việc đi."
"Hắn giúp Chu tướng làm việc Chu tướng không dám làm." Trần Bình nói:
Chu Xương là nút giao giữa đại vương và quần thần, phải bảo vệ lợi ích hai bên, không được hoàn toàn ngả về phía nào. Bởi thế khi đối phó với quần thần, ông đôi lúc bị bó chân bỏ tay.
"Thái úy nói thảo phạt Tây Vực, nay thời cơ chưa tới ..."
"Ta cho rằng có thể nhân cơ hội này giải quyết cả vấn đề trì đạo và truân điền."
"Vừa rồi Lưu công nói, để hào tộc nhận làm trì đạo sẽ tăng cường ảnh hưởng của họ với địa phương, chúng ta phải nghĩ cách vẹn toàn ..."
Cùng lúc ấy quần thần nhiệt tình hoan nghênh Trương Bất Nghi tới đại lao đình úy.
Trương Bất Nghi nghiêm mặt, hắn cực kỳ bất mãn với việc Lưu Chương "phản bội" mình. Nhưng Lưu Chương hết cách, Lưu Trường trước khi đi đã dặn hắn, nếu Chu Xương và Trương Bất Nghi tranh chấp thì nghe Chu Xương.
Đại khái đại vương cũng lường trước được việc này, nếu Trương Bất Nghi chỉ chuyên tâm đối phó với quần thần thì không sao, nhưng nếu hắn đi trêu chọc vào đám đại lão quyết sách quốc sự thì tự cầu phúc thôi.
Trương Bất Nghi ngồi trong phòng giam, cúi đầu thở dài.
Gian tặc hoành hành.
Chát!
Đột nhiên có người vỗ vào gáy một phát, Trương Bất Nghi nổi giận quay lại:" Ai, kẻ nào?"
Sáu bảy cặp mắt nhìn hắn chằm chằm, không ai nhận, cũng không ai phủ nhận, hắn cũng biết điều mà im, nếu không khó toàn mạng ra khỏi chỗ này.
Dần dần, những người kia làm việc xong được thả, còn Trương Bất Nghi phải giám sát tới người cuối cùng mới có thể đi.
Có điều trải qua việc này, quần thần không dám tổ chức yến tiệc ăn chơi nữa, Trường An lại quay về như cũ, thay đổi duy nhất là thanh danh Trương Nghi tụt thêm vài bậc, xuống ngang hàng với Quách Khai của nước Triệu trước kia rồi.
Cùng lúc Lưu Trường rời nước Lương, để a mẫu lại quê nhà, tốc hộ của y nhanh hơn không ít.
Dọc đường có thể nhìn thấy quan lại đang đo đạc trì đạo, có những nơi đã bắt đầu phát động bách tính tu sửa.
Xem ra đám người triều đình đã bắt đầu làm việc.
Lưu Trường mừng lắm, như thế trì đạo có thể làm tới tận cửa nhà Triệu Đà luôn.
"Đại vương, đây là hộ tịch đương địa ..."
Cận thị Trương Khanh lấy biểu miêu tả tình huống đương địa được chỉnh lý xong đưa Lưu Trường xem. Lưu Trường xem biểu thấy rất hài lòng, xem ra mấy năm qua các nơi phát triển rất tốt, nhất là vùng đất canh tác sung túc, khí hậu tốt, ít thiên tai, nghênh đón rất nhiều bách tính ngoại lai.
"Trương Khanh, quần thần miếu đường mà có hiệu suất như ngươi thì tốt quá."
"Thần nào dám so với chư công."
Lưu Trường quay sang nói với Lữ Lộc:" Quả nhân phát hiện, cận thị làm việc còn nhanh hơn đại thần trên triều. Đám đại thần suy tính quá nhiều, tiếp tục thế này, quả nhân thiết lập chức vụ trong cung, để các hoạn quan đảm nhận, trọng dụng họ."
Lữ Lộc nhỏ giọng hỏi:" Đại vương, sao có thể trọng dụng đám gia nô này?"
"Vì sao không thể? Bọn họ không có dã tâm, không tham mỹ sắc, chăm chỉ làm việc, quá tốt. Quả nhân lần này về sẽ thiết lập mấy cơ cấu chuyên môn để cận thị đảm nhận." Lưu Trường mở miệng một cái là sặc mùi hôn quân:
Lữ Lộc khinh thường:" Quần thần nhất định không chịu, trọng dụng hoạn quan, đại vương quên Triệu Cao của Tần rồi à?"
Lưu Trường vuốt râu:" Ngươi nói cũng đúng."
Lữ Lộc nói đùa:" Chẳng thà đại vương hạ lệnh, sau này ai muốn làm quan thì phải thiến, như thế có lẽ bọn họ có thể chuyên tâm làm việc, không nghĩ linh tinh nữa."
"Ha ha ha, ngươi là thứ nịnh thần." Lưu Trường cười to đưa tay ra:" Đưa quả nhân 1000 tiền."
"Vì sao ạ?"
"Không đưa quả nhân sẽ nói đề nghị này của ngươi cho quần thần biết."
Tuyến đường xuất hành lần này của Lưu Trường hoàn toàn học theo Tần vương và Cao tổ trước kia.
Có điều y không dùng trì đạo, dù sao nó hỏng nghiêm trọng rồi, trừ loại xa thần như Hạ Hầu Táo thì không ai dám đi trên đó. Đương nhiên cũng có bộ phận còn tốt, nhưng dù sao thì cũng bỏ đó mấy chục năm rồi, Lưu Trường không sợ, nhưng quần thần không dám để y lên trì đạo.
Cha con Triệu gia đã mất tích một thời gian rồi, chuyện này do Lưu Trường an bài, sợ hai tên ngốc đó nói linh tinh trước mặt a mẫu. Cuối cùng đành sai họ đi cuối đội ngũ, dặn giáp sĩ không cho họ ra.
Nay Lữ hậu ở lại nước Lương, rốt cuộc bọn họ cũng có thể đi ra nhảy nhót.
Triệu Thủy có ý kiến rất lớn với Lữ Lộc, chủ yếu vì Lữ Lộc là nhi tử của Kiến Thành hầu Lữ Thích Chi.
Lữ Thích Chi và Triệu Thủy đối đầu với nhau ở Trường An không phải ngày một ngày hai nữa, cũng may thái hậu tuổi cao dần trở nên khoan dung, nếu không giờ Lưu Trường ăn dỗ Triệu Thủy rồi.
Lưu Trường lần này tới phương Nam, nguyên nhân lớn nhất là nước Nam Việt.
Nước Nam Việt không phải là cường địch của Đại Hán, đó là vùng man hoang, hung hiểm hơn tái ngoại, Lưu Trường không coi trọng lắm.
Tới tận khi Triệu Thủy lấy ra giống gạo mới, Lưu Trường mới hiểu ra, té ra nơi đó cũng có thứ tốt, nên y quyết địch đích thân tới nước Ngô, giải quyết vấn đề Nam Việt.
Dọc đường đi Triệu Thủy khoe luôn mồm:" Nam Việt ta có gỗ tốt, a phụ ra lệnh lấy gỗ sửa quan ải, ta thấy dù dùng gỗ sửa Trường Thành cũng dư sức."
"Ồ vậy à?" Lưu Trường khẽ gật đầu:
Triệu Muội kéo ống tay áo Triệu Thủy.
"Ngươi kéo áo ta làm gì? Áo mới mua đấy, đừng có mà làm bẩn."
Lữ Lộc cười lạnh:" Chẳng qua là gỗ mà thôi, Đại Hán chỗ nào mà không có gỗ chứ?"
"Hả, gỗ nơi nào có thể so với Nam Việt được? Chủng loại nhiều, số lượng lớn, chỉ e ngươi nhìn không thể nói được đó là gỗ gì. Gỗ ở chỗ bọn ta có thể làm giáp, có thể chắn cường cung, ngươi biết cái gì."
"Nói đi nói lại cũng chỉ là gỗ mà thôi."
"Không chỉ gỗ, Nam Việt ta còn có núi sắt, núi đồng, nước Ngô không cách nào so được, bọn ta chỉ cần số người vào núi bằng nửa ngước Ngô, sản lượng đã không phân cao thấp ..."
Khụ, khụ, Triệu Muội không biết ho tới lần thứ mấy.
"Thằng nhãi này, chút sang một bên." Triệu Thủy khó chịu đẩy Triệu Muội sang bên:
Lưu Trường rất vui, xem ra Nam Việt là một mảnh đất quý.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com