Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 535 - Chương 535: Lưu Gia Không Phải Toàn Lưu Manh Vô Lại.

Chương 535: Lưu gia không phải toàn lưu manh vô lại.

Triệu Thủy là người một khi nói ra là không che giấu gì, được hắn nhiệt tình giải thích, Lưu Trường liền biết cụ thể về số lượng quân đội, tướng lĩnh, bố trí phòng thủ, tài nguyên sản xuất đều biết bảy tám phần. May là tên này tuy lỗ mãng, nóng tính, nhưng lại không thích bốc phét, điểm này khác với vị đại vương nào đó. Xem ra bốc phét là di truyền phía a phụ, không liên quan tới a mẫu.

Lưu Trường cũng nói tình hình Đại Hán, nhưng lời từ miệng y không có câu nào là thật, nếu chẳng phải là cơm không đủ ăn áo không đủ mặc thì cũng là trăm vạn giáp sĩ, tóm lại là chẳng có tin tức hữu dụng gì.

Nói rất lâu Triệu Thủy hẳn là cũng mệt liền về xe nghỉ ngơi.

Lúc này Lữ Lộc mới tán gẫu với Lưu Trường.

"Đại vương, Nam Việt có tương lai lắm."

Lưu Trường gật đầu:" Không phải chỉ có Nam Việt, mà Ngô, Sở, Trường Sa đều vậy, chỉ có điều nước Ngô, Trường Sa mà không có triều đình hỗ trợ thì khó làm được chuyện gì ... Nam Việt càng thế, đi một chuyến cũng phải mạo hiểm tính mạng, làm sao để phát triển đây?"

"Quả nhân thấy, quan trọng nhất là đường sá, nơi đó nhiều sông ngòi, có thể mở vận hà."

"Vận hà ấy ạ?" Lữ Lộc có linh cảm chẳng lành:

"Đúng thế, trước kia nước Ngô mở vận hà, kết nối với Hoài Dương, Ngô Việt nhờ thế phồn vinh. Nước nhỏ Ngô còn làm được, sao quả nhân không làm được. Quả nhân muốn mở vận hà từ Nam Việt tới Trường An, tính sơ phải huy động 300 vạn dân tráng."

Khóe mắt Lữ Lộc giật giật: "Đại vương, Đại Hán ta làm gì có 300 vạn trai tráng."

"Đại khái là có, nhưng nếu làm thế, Ngô, Trường Sa, Nam Việt có lẽ sẽ phát triển, nhưng mà Đại Hán e có kẻ học theo Trần Thắng, Ngô Quảng." Lưu Trường không dọa hắn nữa:" Cho nên trong thời gian ngắn, quả nhân không làm loại chuyện này, để Ngô, Trường Sa làm với quy mô nhỏ thôi. Tứ ca ta là người tài hoa nhất trong tông thất, để huynh ấy làm chuyện này, quả nhân rất yên tâm."

Lữ Lộc biết, Lưu Trường xưa nay rất tôn sùng Ngô vương:" Nếu đại vương mà cũng tin tưởng Triệu vương như thế thì nước Triệu cũng có thể nhanh chóng phát triển."

"Phì, Như Ý làm sao so được với Tứ ca, so cái gì? So ngu xuẩn à? Như Ý mà có tài năng như Tứ ca, quả nhân đã gọi hắn là Tam ca."

"Đại vương có quá nhiều hiểu lầm với Triệu vương rồi, thần thấy Triệu vương cần mẫn chịu khó, quản lý nước Triệu không tệ, không phải vô dụng ngu ngốc như đại vương nói đâu."

Lưu Trường hừ một tiếng:" Không ngu ngốc à? Ngươi có biết những năm qua quả nhân ném bao nhiêu vật tư vào nước Triệu không? Toàn bộ nước Đường đi cứu tế Triệu, nông cụ, lượng thực, muốn gì có đó."

"Quả nhân cứu tế như thế, bị hắn lấy ra nuôi đại hộ hết, nước Triệu chẳng ngờ nuôi được nhiều phú hộ hào tộc như thế. Giả Nghị là Nho sinh, vậy mà phải dùng thủ đoạn Pháp gia thanh trừng cường hào ở Triệu rồi, ngươi nói xem Triệu vương thế nào?"

Lữ Lộc do dự một lúc rồi gật mạnh đầu:" Đúng là hôn quân."

Lữ Lộc vừa mới đi tới nước Triệu một chuyến, thấy Triệu vương không tệ, nhưng Lưu Trường vừa nói thế, hắn lại thấy, đại vương nhà mình mắng không sai.

"Có điều tuy quả nhân không tin hắn, nhưng lại tin Giả Nghị, nên lần này quả nhân lại gửi tới một đợt vật liệu, Giả Nghị sẽ không làm quả nhân thất vọng." Lưu Trường tràn trề tự tin nói:

Lữ Lộc không tán đồng, Giả Nghị còn nhỏ tuổi hơn hắn mà đã làm quốc tướng đã hoang đường lắm rồi, quần thần thấy là tôn tế của thái hậu mới không dám nói nhiều, vậy mà đại vương còn gửi gắm kỳ vọng lớn à? Chuyện trước kia Chu Xương, Chu Bột không làm được, Giả Nghị sao mà làm được.

Có điều Giả Nghị không dám nói mấy lời này, hắn sợ ăn đòn.

Mặc dù hắn sớm qua tuổi lập quan, nhưng mà vẫn trong phạm vi ăn đòn của đại vương.

Lần này đi rất lâu, rốt cuộc cũng đã tới nước Sở.

Lưu Khải còn đỡ, hai thằng nhóc kia thì la hét liên hồi, hết thảy mọi thứ ở đây đều khiến chúng hiếu kỳ. Lưu Trường đã tới nước Sở vài lần, khả hiểu nơi này. Bọn họ còn chưa tới vương thành thì Sở vương đã dẫn quần thần tới bái kiến.

"Trọng phụ!"

Lưu Trường kích động nhảy xuống xe đi tới trước mặt Lưu Giao, trọng phụ trông có vẻ yếu ớt lắm, dù là thời tiết nóng bức cũng mặc trang phục rất dày, hai bên có cận thị trẻ dìu đỡ. Sắc mặt Lưu Giao nhợt nhạt, trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ, quân tử phong độ. Lưu An nhìn một cái là sáng mắt.

Bề ngoài của Lưu Giao thực sự quá văn nhân, nhìn một cái tưởng đại nho nghiên cứu kinh sách chứ không phải chư hầu vương.

Vì lý do sức khỏe mà Lưu Giao đã lâu lắm rồi không tới Trường An, không thể đi xa. Đương nhiên, bất kể Lữ hậu hay Lưu Trường đều không trách tội ông.

Thúc chất lâu rồi không gặp, vừa thấy trọng phụ như thế, Lưu Trường đau sót, chạy nhanh tới. Mặc dù người được đại vương gọi trọng phụ nhiều lắm, nhưng trọng phụ thật chỉ có một.

Lưu Giao ngạc nhiên nhìn tráng hán chạy như bay về phía mình, tới khi Lưu Trường kích động nắm tay mình, ông ta mới nhận ra:" Trường à?"

"Sao trọng phụ ngay cả cháu cũng không nhận ra nữa."

"Cháu làm ta sợ hết hồn."

"Hả, trọng phụ nghĩ cháu là thích khách à?"

"Không phải, ta cho rằng Bá vương phục sinh muốn tìm ta báo thù."

"Ha ha ha, trọng phụ, người nhìn cháu có lớn không?"

Lưu Trường gồng tay khoe cơ bắp trước mặt trọng phụ, Lưu Giao bật cười:" Cháu không lớn, chẳng qua là thân thể to thêm vài lần thôi."

Cả hai đều rất xúc động, Lưu Giao miệng cười mà thi thoảng lau nước mắt, ông thực sự cho rằng, mình trước khi chết không gặp được Lưu Trường nữa.

Mấy năm qua sức khỏe Lưu Giao ngày một kém, lần này đi đón Lưu Trường, thực ra thái y lệnh không cho, lo có chuyện ngoài ý muốn.

Lưu Trường nắm tay trọng phụ, nói mãi không hết chuyện, đột nhiên nhớ ra ba thằng nhóc, gọi:" Mau tới gặp đại phụ các ngươi."

"Đại phụ!"

"Đại phụ!"

"Bái kiến đại trọng phụ."

Lưu Giao cười khà khà gật đầu, mắt liếc nhìn Lưu An mấy lượt:" Đều là con của cháu à?"

"Trọng phụ, đây là Tường nhà Nhị ca, Khải nhà Tứ ca, đây mới là con của cháu ... À .. Ừm ... Tên là An."

Lưu An trợn tròn mắt, có phải vừa rồi a phụ không nhớ tên mình là gì?

Lưu Giao ngạc nhiên lắm, vừa rồi ông còn nghĩ hai thằng nghịch ngợm kia là nhi tử của Lưu Trường, đứa bé ngoan ngoãn ít nói này là con của Lưu Doanh, không ngờ lại không phải.

Trên đường tới vương thành, Lưu An phát hiện ra vị đại phụ này của mình nói chuyện thường trích dẫn điển cố, hoàn toàn khác với thân thích khác của mình, vị đại phụ mang phong phạm danh sĩ này khiến Lưu An rất kích động. Trước kia Lưu An cho rằng, tông thất Đại Hán trừ Nhị ba phụ ra toàn loại bất học vô thuật, Nhị bá phụ tuy đọc nhiều sách, nhưng không thể mở miệng là nói ra điển cố như đại phụ.

Đương nhiên a phụ mình gật đầu liên tục chứ chả hiểu gì.

Hai người kia nói suốt cả dọc đường, Lưu An mãi mới kiếm được cơ hội nói chen vào:" Đại phụ cũng thích đọc sách ạ."

"Chỉ đọc sơ qua ấy mà, không biết gì nhiều."

Trời ơi thì ra mình còn có trưởng bối khiêm tốn, Lưu an vội nói:" Cháu cũng thích đọc sách, tuy không nhiều, nhưng có chút thu hoạch."

"Cháu đọc sách gì rồi?"

"Bẩm đại phụ, cháu theo học thuyết Hoàng Lão, cháu cho rằng tu hành, kinh thế, trí dụng mới là học thuyết chính tông của thiên hạ."

"Ồ tu thân không gì bằng Nho gia, kinh thế không ai hơn được Pháp, trí dụng không đâu bằng Mặc, Hoàng Lão lấy gì làm chính tông."

"Đạo gia vô vi, hựu nhật vô bất vi, kỳ thật dịch hành, kỳ từ nan tri...."

"Vi chánh dĩ đức, thí như bắc thần... Hữu sở vi hữu bất vi, chánh hữu tiên hậu, lệnh hữu chủ thứ..."

Hai nhà kinh học chân chính thảo luận, khiến hai vị giả kinh học Lưu Trường và Triệu Thủy hoàn toàn không xen mồm vào được. Nhưng xuất thân Hoàng Lão, đích truyền Tuân Tử, Lưu Trường thi thoảng gật đầu, bình luận một câu có lý. Còn Triệu Thủy há hộc mồm, thi thoảng bắt Triệu Muội giải thích.

Tuy hai người học phái khác nhau, nhưng Lưu Giao vui mừng lắm, tông thất cuối cùng cũng xuất hiện một trí giả, không phải toàn khôn vặt bất học vô thuật nữa. Mà Lưu An cũng vui mừng, rốt cuộc cũng có trưởng bồi có thể luận đạo với mình mà không lo người ta không nói lại liền đánh người. Vì thế hai người mau chóng thân thiết, như tri kỷ hận gặp nhau quá muộn.

"Trường, sao cháu nuôi dạy được nhi tử thế này, còn bé mà có tài học như vậy, sau này nhất định nghiên cứu sách thành thánh." Lưu Giao kích động lắm, Lưu gia vậy mà cũng có thánh hiền học thuật:

Lưu Trường hắng giọng, thong thả nói:" Từ nhỏ nó đã theo cháu nghiên cứu kinh sách ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment