Rất nhanh Lưu Giao ném đứa do tử lâu không gặp sang bên, nắm chặt tay Lưu An, coi như châu báu, mở mồm ra là "thiên lý mã nhà ta", "thánh hiền nhà ta". Khiến vị "hổ con nhà ta" rất tức giận, thấy trọng phụ không để ý tới mình, cưỡi ngựa cùng đám Lữ Lộc, Triệu Thủy đi đầu đội ngũ, xem phong cảnh mỹ nhân... Khụ, dân tình.
Khi bọn họ tới Bành Thành, giáp sĩ bên đường đều mang vẻ kính phục cao nhất chào đón.
Lưu Trường kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi vào thành, đột nhiên có một lão giả từ trong đám đông chạy ra, hét to:" Đại vương! Đại vương! Đại vương về rồi."
Ông già đó gầy gò, mắt lờ đờ, trông có vẻ điên khùng.
Giáp sĩ tức thì ngăn lại.
Lưu Trường tò mò nhìn ông già, ra hiệu giáp sĩ tránh ra rồi xuống ngựa:" Lão trượng nhận ra ta à?"
"Nhận ra, nhận ra! Đại vương, thuộc hạ từng theo ngài chiến đấu, cánh tay này bị chém ở Chương Thủy."
Lữ Lộc tức thì nổi giận, đang định mắng thì Lưu Trường ngăn lại, cười nói:" Nhớ ra rồi, lúc phá Chương Hàm phải không, ta đã trở về đây, ngươi có gì muốn nói không?"
"Đại vương, thuộc hạ lao dịch hơn ba mươi năm, bọn họ đều nói ngài chết rồi, nhưng thuộc hạ không tin ... Không ai có thể giết chết đại vương ... Thuộc hạ già rồi, cả con cái trong nhà cũng thấy thuộc hạ vô dụng, là gánh nặng ... Thuộc hạ không thể theo đại vương tác chiến nữa ..."
Lưu Trường cau mày, bảo Lữ Lộc:" Ngươi dẫn người đưa vị lão trượng này về nhà, nói với người nhà ông ấy, chăm sóc ông ấy cho tốt, nếu có nửa lời than vãn, đem nấu cho quả nhân! Nói với quan lại, mỗi năm đưa lương thực tới cho ông cụ, nếu ông cụ không còn nữa thì thôi."
"Vâng!" Lữ Lộc dẫn ông già đi:
Ông già mặt tươi tỉnh, lẩm bẩm:" Đại vương về rồi, đại vương vẫn còn ... Là đại vương thật, còn nói sẽ nấu nữa ... Đúng là đại vương."
Triệu Thủy ngây ra mất một lúc:" Ta hiểu rồi, người nhà ông ấy bất hiếu."
"Đúng thế, ài, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, thế nhưng dân sinh khó khăn, người già không được an dưỡng. Nếu quốc khố đầy đủ, ta muốn mỗi năm tặng lương thực cho người trên 60, như thế họ không tới mức bị con cái đuổi khỏi nhà."
"Người gia không thể canh tác, không thể chinh chiến, ngươi tặng lương thực làm gì? A phụ ta nói, đó là người vô dụng."
"Cho nên a phụ ngươi mới không bằng a phụ ta." Lưu Trường lên ngựa vào thành:
Khi đám Sở vương tới, mọi người dự tiệc, tâm tư của Lưu Giao vẫn đặt trên người Lưu An. Còn Lưu Trường thì cùng Sở quốc tướng, thái úy nói chuyện phương nam.
"Lần này tới Nam Việt còn cần nước Sở giúp đỡ, quả nhân định xây dựng một lầu các ở Nam Việt, thu thập châu báu Nam Việt cho vào đó. Đây là chuyện lớn, nước Sở có thể rút một nhóm hào tộc tới xây lầu các này cho quả nhân.
Khi Lưu Giao hỏi tới các thị trung xung quanh, Lưu Trường giới thiệu:" Đây là Lữ Lộc, nhi tử Kiến Thành hầu, đây là Triệu Thủy, thái tử Nam Việt vương ... Trọng phụ cũng biết đấy, là đệ đệ của mẹ đẻ cháu."
Lưu Giao gật gù:" Ồ, là cữu phụ của cháu."
Triệu Thủy đột nhiên vỗ đùi:" Ta hiểu rồi. Trường, lão già kia coi ngươi thành Hạng Vũ."
Thấy mọi người trố mắt nhìn Triệu Thủy đang dương dương đắc ý, Lưu Trường quay đầu đi bảo với Lưu Giao:" Thực ra chưa chắc đâu, chắc chỉ là cùng họ với mẹ đẻ cháu thôi, cháu với hắn không liên quan gì cả."
Dù sao Lưu Trường quyết định rồi, đánh chết cũng không thừa nhận mình có liên quan gì tới tên Đại Quản Trọng này, y không mất mặt thế được.
Còn Lưu Giao, nghe chuyện xảy ra trong thành hôm nay cũng cảm khái lắm, Bành Thành là đô thành nước Sở thời Hạng Vũ.
Nước Sở không còn là nước Sở cường thịnh trước kia nữa, nhưng người Sở vẫn quật cường như cũ.
Bất kể là Tần Hán đều không tiêu diệt được văn hóa của bọn họ, khi trang phục các nước đều đang phát triển theo cùng một phương hướng thì người Sở vẫn mặc Sở phục đặc sắc riêng, đội mũ Sở cao. Xá nhân Quý Bố của Lưu Trường là điển hình, thường mặc Sở phục khác biệt.
Cho nên Đại Hán ít nhiều coi người Sở là "dư nghiệt tiền triều", cơ mà Lưu Trường nghĩ, Quý Bố hình như là dư nghiệt tiền triều thật, hắn bị bắt làm tù binh rồi đầu hàng mà.
Nước Sở từ cách nói chuyện, trang phục, thi ca, tập quán đều khác biệt lớn so với Trung Nguyên. Lưu Bang cũng có thể coi là người Sử, vì tổ tiên Lưu Bang tuy là quý tộc nước Ngụy, nhưng ông ta sinh ra ở Sở.
Sở tuy ba hộ, vong Tần ắt Sở, câu này đại khái cũng đúng, Hạng Vũ, Lưu Bang, Hàn Tín, ba người Sở này diệt Tần, tính ra thì một đám hung nhân dưới trướng Lưu Trường và Hạng Vũ, tám thành đều là người Sở.
Thế nên Lưu Trường có cảm giác thân thiết với nước Sở, y thích sự cởi mở phóng khoáng của người Sở, người Sở thích phô trương, bọn họ ra ngoài đều đánh xe, còn phóng rất nhanh, bản thân ở trên xe thoải mái ca hát, cử chỉ phóng đãng không gì ràng buộc.
Lưu đại kinh học gia ngày thứ hai tới nước Sở liền thay Sở phục, đội mũ cao, phóng xe ra ngoài thành, dọc đường y thường gặp hậu đại công huân. Bọn họ thấy Lưu Trường phóng xe bị kích lên tâm lý háo thắng, vội vàng truy đuổi người Sở lạ mặt kia.
Thế là hai bên bắt đầu tỷ thí ở ngoài thành, truy đuổi nhau, Lữ Lộc đánh xe không ngừng ra roi, Lưu Trường la hét, xe ngựa phóng như bay. Nhờ nơi này địa hình bằng phẳng, ít người mới chịu nổi vụ tỉ thí như thế. Đang tiếc, khi bọn họ bị đình trưởng ngăn lại, Lưu Trưởng không thể giành hạng nhất, đánh khuất mình vị trí thứ ba.
Tên trẻ tuổi đứng đầu rất vui, dù đình trưởng đang chất vấn giá thần của hắn.
Nghe hắn lớn tiếng nói gì đó, Lưu Trường không hiểu hỏi lại:" Ngươi nói gì?"
Người trẻ tuổi đổi cách nói:" Ngươi không phải người Sở à?"
"Ta là người Sở, từ Trường An tới."
"Ha ha ha, đám người Trường An đánh xe chẳng ra sao."
Lưu Trường nổi giận:" Cái xe này của ta là lâm thời mượn được, người đánh xe cũng kém, ta có đánh xe khác, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ thắng các ngươi. Ta cũng không quen địa hình nơi này."
"Chúng ta có thể đổi xe, ngươi dùng xe ta, ta dùng xe ngươi, đấu lại trận nữa?"
"Không đấu, có gan tới Trường An đấu."
"Ngươi đúng là mạnh miệng."
Mấy người xuống xe tụ lại một chỗ, lúc này đám kia mới nhận ra tên người Sở giả từ Trường An tới thực sự quá cao.
Tên quý công tử kia tò mò nhìn Lưu Trường:" Không biết tên họ là gì?"
"Ta họ Hạng, gọi Hạng Sinh là được."
"Ta cũng có Hạng, sao không biết ngươi?"
"Ngươi cũng họ Hạng à?"
"Đúng, bọn ta đều họ Hạng, có điều bây giờ là họ Lưu rồi."
Lưu Trường giờ mới biết, họ Hạng là họ lớn ở nước Sở. Mấy người bọn họ kiếm chỗ trống trải, chẳng kiếm cái ngồi, cứ vậy ngồi xuống, tên đứng đầu lấy rượu thịt tới, rất hào sảng:" Ta là Lưu Xá, trước kia là Hạng Xá, đây là Lưu Viễn trước là Hạng Viễn."
" Ta là Lưu Trường, trước kia là Hạng Trường." Lưu Trường học theo:
"Ồ, a phụ ngươi là ai?" Lưu Xá tò mò hỏi:
Lưu Trường hỏi ngược lại:" A phụ ngươi là ai?
Lưu Xá tự hào nói:" A phụ ta được phong Đại Hán Đào An hầu, húy Tương ... Còn hắn a phụ được phong Cao Dương hầu, húy Tha ..." Nói tới đó hạ thấp giọng xuống:" Biết Bá vương không? Chính là huynh trưởng của a phụ hắn. Phụ tổ của bọn ta đều theo Cao hoàng đế tác chiến có công, nên được ban họ Lưu."
"Ngươi còn chưa nói a phụ ngươi là ai?"
Lưu Trường thoải mái nói:" A phụ ta phong Đại Hán Thái tổ Cao hoàng đế, húy Bang!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com