Vừa nghe Lưu Trường báo danh, xung quanh tức thì im phăng phắc, cả đám quý công tử đưa mặt nhìn nhau, mất một lúc mới vội đứng dậy bái lạy.
"Đường vương!"
Người như vậy thiên hạ chỉ có một mà thôi.
"Ngồi đi, ngồi cả đi." Lưu Trường vẫy tay gọi bọn họ ngồi xuống:" Ta thấy các ngươi đều là tráng sĩ võ dũng, vì sao không nghĩ tới lập công dựng nghiệp, suốt ngày ở đây phóng xe vui chơi?"
"Đại vương." Lưu Xá gượng gạo nói:" Bọn thần cũng muốn thế, chỉ là nước Sở không có chiến sự, Bắc quân không nhận bọn thần, chẳng lẽ lại tới nước Ngô làm giáp sĩ?"
"Các ngươi có muốn theo quả nhân không? Không lâu nữa quả nhân sẽ dùng binh bới Tây Vực, đang thiếu người đây."
Mấy tên đó sáng mắt, nói ngay:" Nếu đại vương không chê, nguyện theo đại vương giết địch."
"Ha ha ha, có điều nói trước, không thể nào để các ngươi làm thống soái đâu, chiến mã vũ khí tự chuẩn bị."
"Vâng!"
Đám này tính tình hợp nhau, ngồi ăn uống lớn tiếng bàn luận đại sự quốc gia, nói tưng bừng, nói tới cao hứng còn lớn tiếng hát vang, làm Lưu Trường cũng nổi hứng theo.
Gió lớn thổi hề, mây tung bay !
Ta có dũng sĩ hề, chinh chiến tứ phương !
Lưu Trường vậy là quen biết không ít hầu tước nước Sở, hẹn bọn họ cùng thảo phạt Hung Nô, chia thịt ăn.
Sở vương vẫn cùng Lưu An giao lưu học vấn, không muốn để họ đi, Lưu Trường cũng suốt ngày cùng đám hoàn khố đương địa đua xe, quên cả chính sự. Lưu Lộc đành phải nhắc nhở, Lưu Trường mới nhớ ra phải đi Nam Việt.
Sở vương xin mãi, muốn để lại Lưu An ở bên mình, đợi Lưu Trường quay về hẵng đưa nó đi.
"Trọng phụ, lần này cháu xuất hành là muốn đưa chúng đi tiếp xúc với bên ngoài, để chúng tận mắt chứng kiến chiến trường, để chúng biết phải đối diện với kẻ địch thế nào."
"Như vậy đi, đợi cháu quay về sẽ cho An ở lại bên trọng phụ, người muốn nó ở bao lâu thì ở."
Lưu Giao sáng mắt hỏi:" Thật không?"
"Thật chứ! Trọng phụ cứ làm cho cháu trì đạo ở nước Sở, đả thông nam bắc, để đền ơn, cháu sẽ cho An ở lại đây."
Lưu Giao cười mắng:" Thằng nhãi, ngươi muốn bán nhi tử à?"
Lưu Giao cực kỳ thích An, chỉ mấy ngày thôi mà đã coi nó như thân nhi tôn rồi, đem sách quý cất giữ cả đời cho nó xem. Thậm chí yêu cầu hiền tài trong phủ tới biện luận với nó, để Lưu An có thêm kiến thức. Sự yêu thích này tới thân tôn tử của Lưu Giao nhìn thấy cũng chua xót.
Khi đoàn người rời nước Sở tới nước Ngô, Lưu Tường chua chát hỏi:" An, sao đệ làm được thế? Từ triều đường, từ đại mẫu giờ tới địa phương đều sủng ái đệ."
"Đệ chăm đọc sách, hay mọi người đọc sách cùng đệ."
Lưu Tường và Lưu Khôi nhìn nhau, lập tức lắc đầu:" Vậy thì thôi."
Bọn chúng có chí hướng lớn, kiên quyết theo bước chân trọng phụ, bước vững vàng trên con đường dở mù chữ.
Có điều Lưu Khải còn mạnh miệng:" Sắp tới nước Ngô rồi, a phụ ta rất sủng ái ta, tới khi đó ta phải khoe khoang một phen."
Nước Sở địa thế bằng phẳng, vẫn nằm trong phạm vi Trung Nguyên, còn nước Ngô thì đường thủy nhiều hơn đường bộ. Lưu Trường mấy lần phải lên thuyền mới đi tiếp được, ba thằng nhãi vậy mà không sợ nước, chạy đi chạy lại, Triệu Thủy phải ôm lấy chúng, sợ chúng ngã xuống.
Lữ Lộc nhíu mày:" Đại vương, phía Nam Việt cần tính toán cho kỹ."
Thời gian qua Lưu Trường ngày một thân thiết với Triệu Thủy, Triệu Muội, đại vương trọng tình cảm, Lữ Lộc chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới phán đoán. Không thể nương tình với Nam Việt, Nam Việt phải là Nam Việt của Đại Hán.
Về tình riêng, Lữ Lộc không thừa nhận đại vương có quan hệ gì với Triệu gia, a mẫu của đại vương là đại cô mẫu của mình, không phải là Triệu gia gì đó.
Khi gặp a phụ, Lưu Khải phát hiện mình nhớ sai rồi, thực sự sai rồi, ngay từ đầu mình không nên về nước Ngô.
Lưu Hằng đã rất lâu rồi không tới Trường An, nhưng không phải vì sức khỏe, mà vì hắn có quá nhiều việc phải làm ở đây. Lưu Hằng càng có tuổi, mặt hàng hiền từ, không còn là vị huynh trưởng cao ngạo lạnh lùng nữa, trên mặt tràn ngập nụ cười ấm áp, làm người ta muốn thân cận.
Lưu An thấy Tứ bá phụ, mắt liền sáng lên.
Tứ bá phụ quá có sức hút, ăn mực rất đơn giản, không ngờ có chỗ vá, không như vị đại vương nào đó y phục bẩn là thay ngay, đừng nói là vá, lỗi thời một cái là không mặc. Vây quanh Tứ bá phụ là một đám đại thần, sắc mặt tôn kính, không như vị đại vương nào đó, người ta chỉ sợ hãi tránh xa.
Xa giá của bá phụ rất bình thường, còn bảo đừng chắn đường bách tính.
Thì ra trong tông thất chỉ có a phụ mình không đáng tin.
"Tứ ca!"
Lưu Trường ôm chặt huynh trưởng, cái ôm này thiếu chút nữa làm Ngô vương chết trẻ, khi y buông tay ra, Lưu Hằng mới thở dốc, không vui mắng: "Thằng nhãi, phải có uy nghi quân vương."
Trong mắt Lưu An xưa nay a phụ vô pháp vô thiên, vậy mà ở trước mặt bá phụ rất ngoan ngoãn, cho dù bị mắng cũng cười ngốc nghếch.
Lưu Khải cũng học Lưu Trường, hét lớn a phụ rồi chạy tới, chỉ là bị Lưu Hằng lạnh lùng quét mắt qua, thế là nó sợ hãi lui lại.
Lưu Hằng rất chuẩn mực đi gặp mặt người dưới quyền Lưu Trường, bất kể đối diện với kẻ địch như Triệu Thủy, hay là vãn bội như Lữ Lộc, hoạn quan như Trương Khanh, hắn đều ôn hòa thân thiết. Cả Triệu Thủy cũng phải thừa nhận, đây là người tốt, tóm lại là hơn ai đó rất nhiều.
Khi Lưu Trường giới thiệu Lưu An, Lưu Hằng cúi xuống thân thiết hỏi:" Đã đọc sách chưa?"
Nụ cười trên mặt Lưu Tường lần nữa cứng đờ.
"Có ạ, cháu đọc không nhiều, nhưng có chút thu hoạch."
Thế là lần nữa Lưu An cướp hết sự chú ý, hai người bắt đầu biện luận. Lưu Hằng tài học không bằng Sở vương, nhưng hắn cũng không đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Lưu An, trong quá trình trò chuyện, cũng chiếu cố tới người khác, trừ Lưu Khải ra thì không ai thấy bị lạnh nhạt.
Nhưng rất nhanh, Lưu Trường cũng bị lạnh nhạt, khi Lưu Hằng kiểm tra tài học của Lưu An, hỏi tới quốc sự, nó ứng phó tự nhiên, làm Lưu Hằng kích động mừng rỡ, nắm chặt tay nó coi như châu báu.
Hai người tính cách khác nhau nhưng nhiều suy nghĩ giống nhau khác thường.
"Nước Tề tới giờ vẫn chưa thi hành bất kỳ chính lệnh nào, đó là vì các vị công tử phải để tang, cháu cho rằng thời gian để tang quá lâu. Sao có thể hoang phế ba năm."
Khi Lưu An nói tới vấn đề này, Lưu Hằng rất tán đồng:" Ta cũng muốn tấu lên thiên tử, thỉnh cầu thay đổi chế độ này, nếu ngày nào đó ta đi, bách tính cần tưởng nhớ một ngày, tông thất bảy ngày, nhi tử một tháng là đủ. Sao có thể vì một người mà lỡ hết chuyện thiên hạ?"
Lưu Hằng không coi Lưu An như trẻ con, mà là người thực sự có thể cùng hắn bàn việc lớn.
Lưu An nhìn Lưu Trường:" A phụ thấy sao?"
"Ta thì sao cũng được, nếu ta chết rồi, ai quan tâm các ngươi để tang mấy ngày, dù là ngay hôm sau các nước nhảy múa uống rượu, chẳng lẽ quả nhân còn nhảy ra đánh các ngươi được à?"
Lưu Trường uống một ngụm rượu, thấy hai người này nói chuyện mãi không dứt, Lưu Trường không nhịn được nói:" Quả nhân và Tứ ca còn có chuyện quan trọng phải bàn, các ngươi ra ngoài trước đi."
Lưu Hằng lắc đầu:" Cứ để bọn chúng ở lại nghe thế cục, có lợi cho chúng."
Lưu Trường không phải đối nữa, chuyện hai người muốn thương lượng, tất nhiên là về Triệu Đà.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com