Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538: Đây Mới Là Thân Nhi Tử Của Thái Hậu.

Chương 538: Đây mới là thân nhi tử của thái hậu.

"Muốn khiến Nam Việt quy thuận thì không phải chỉ là chuyện một mình Triệu Đà, còn là con dân Nam Việt. Ta nghĩ ra ba chính sách, thứ nhất là nới lỏng hình phạt, giảm bớt thuế má, phải để bách tính sống còn tốt hơn cả thời Triệu Đà."

"Thứ hai là thăng tiến cho các đại thần Nam Việt, để họ tới nơi khác làm quan, cho tước vị, vỗ vè bọn họ."

"Cuối cùng là khai thông đường sá, cho bách tính Nam Việt được tự do đi các nơi, người dân các nơi cũng được tới Nam Việt."

"Về phần Triệu Đà, ta thấy có thể giữ lại, ông ta sống có tác dụng lớn hơn."

Khi Lưu Hằng thực sự bàn công việc, hắn như biến thành người khác, không còn vẻ hiền từ nữa, trang nghiêm tới khiếp người. Tức thì Tường cảm giác như trước mặt mình là đại mẫu, chứ không phải trọng phụ, cứ như trọng phụ mới là nhi tử thân sinh của đại mẫu.

Lưu Trường xoa cằm:" Riêng như thế vẫn chưa đủ, quan trọng nhất là đường sá, chỉ có tăng cường liên hệ Nam Việt với các nơi mới có thể khiến họ hòa nhập. đường sá Ngô và Nam Việt quá khó đi, quả nhân đã đi rất nhiều nơi, chưa thấy đâu khó đi như nơi này, khắp nơi là núi."

"Quả nhân chuẩn bị lấy danh nghĩa xây lầu các, triệu tập hào tộc, đả thông đường sá. Ngoài ra có thể mở thêm mỏ sắt, giảm bớt thương thuế, để nơi này liên hệ mật thiết với Trung Nguyên ..."

Lưu An nhìn a phụ, thấy a phụ cũng không tệ, người thiên hạ đều nghĩ a phụ làm bừa làm bậy, nhưng không biết rằng mỗi hành vi của a phụ đều có dụng ý. Những người coi a phụ là kẻ ngốc để lừa dối, giờ cỏ trên mộ đã cao nửa người. Bản lĩnh che giấu này, mình phải học a phụ."

Hai người bàn bạc cả đêm.

Lưu An hết sức hưng phấn, kích động tới run người.

Lưu Khải cau mày suy nghĩ.

Lưu Tường ngủ say tít.

Lưu Trường đã quyết định, Tứ ca rất ghét hào tộc, hẳn là hợp với Lưu Kính, dưới sự trị vì của hắn, hào tộc nước Ngô sống không bằng chết.

Trước đó Lưu Hằng đã huy động cường hào đương địa làm đường thông tới Nam Việt, từ sau khi hắn tới nước Ngô đã có tám hầu tước vì đủ vấn đề mà bị xóa hầu quốc, ban chết. Bọn họ thậm chí liên danh dâng tấu đàn hặc Lưu Hằng, vì biết Lưu Trường sẽ thiên vị Lưu Hằng nên dâng tấu thẳng lên thái hậu.

Thái hậu xem tấu xong hạ lệnh, những người này đàn hặc có công, ban rượu.

Khi Lưu Trường chuẩn bị lên đường tới Nam Việt thì có người tới tìm.

"Đại vương!"

Lưu Trường thấy người này da đen đúa, người bẩn thỉu, nhìn mãi mới nhận ra:" Thác à?"

"Đại vương, là thần đây ... Đưa thần về Trường An đi, thần thà làm tiểu lại ở Trường An còn hơn là tướng quốc nơi này." Triều Thác đã không còn tinh thần như trước, trông chẳng khác gì nhân dân nước Ngô:

Lưu Trường kinh ngạc:" Không phải ngươi tới nước Ngô làm ngự sử à? Sao lại thế này?"

"Đại vương, thần từ khi tới nước Ngô liền chịu không biết bao nhiêu chèn ép, hết nuôi ngựa ở thái phó xử, lại đi xây thành, giám sát làm đường ... Chẳng được nghỉ một ngày." Triều Than trút hết ấm ức ra, hắn chưa bao giờ ủy khuất như thế, điều này làm hắn càng kiên định ý nghĩ ban đầu:

Tước phiên, nhất định phải tước phiên.

"Đợi ta xử lý xong chuyện ở Nam Việt sẽ lo chuyện của ngươi."

Còn ba đứa nhóc đã chuẩn bị ở ngoài cửa thì lúc này sung mãn đấu chí, Lưu Trường lần nữa dặn đám Lưu An, Triệu Đà là một kẻ địch cường đại và nguy hiểm, chuyến này đi để chúng tháy kẻ địch của Đại Hán rốt cuộc là thế nào. Điều này làm ba đứa nhóc hừng hực đấu chí.

Lưu An siết chặt nắm đấm, bất kể người đó hung ác ra sao, mình sẽ không sợ.

"Ui da, tằng tôn ... Tằng tôn ngoan của ta."

Kẻ địch hung tàn nhất của Đại Hán ở phương nam lúc này đang ôm chặt lấy Lưu An, kích động tới lệ nóng tràn mi.

Lưu An sao có thể ngờ được kẻ địch hung tàn tới mức này, mình không sao thoát được.

Triệu Đà mang theo vài thị tòng tới Mân Việt đón Lưu Trường, bọn họ không mang vũ khí, xe cũng rất đơn giản, đến cả trang trí giành cho chư hầu vương cũng không dùng. Vừa thấy đám Lưu Trường, Triệu Đà chạy thẳng tới chỗ Lưu An, ông ta nhìn một cái là nhận ra thằng nhóc này.

Lưu An trông giống Lưu Trường như đúc, chỉ là không có cái khí thế của Lưu Trường, thêm chút ôn hòa, mặt Lưu Trường nhìn một cái là biết không dễ chung sống, nhất là khi y nghiêm mặt, trông rất lãnh khốc.

Mấy thằng nhóc sững sờ.

Không nhầm chứ, té ra đây là chuyến đi xem ngươi được sủng ái ra sao à? Đại phụ trọng phụ sủng ái ngươi thì đã đành, sao nghe cả kẻ địch cũng sủng ái ngươi?

Lưu An vùng vẫy mấy lần, nhưng thấy nước mắt trên mặt ông già, không tiếp tục phản kháng nữa.

Triệu Thủy và Triệu Muội tới bái kiến, Triệu Đà lờ đi như không thấy, nhất là với Triệu Thủy.

Cuối cùng vẫn là Lưu Trường thấy chướng mắt lên tiếng:" Nam Việt vương, quả nhân tới thu phục Nam Việt, chứ không phải đi thăm thân thích."

Nghe câu này Triệu Đà mới đứng lên, song vẫn nắm tay An, nhìn Lưu Trường một lượt rồi gật gù:" Lớn rồi, lại lớn thêm rồi."

Lưu Trường không thích bị người khác coi như tẻ con, ghét nhất ánh mắt này của Triệu Đà: Ta tới đánh trận, ông không thể nghiêm túc chút à?

Triệu Đà bấy giờ mới dẫn mọi người đi về phía nước Nam Việt.

Khi bọn họ tiến vào Nam Việt, giáp sĩ nước Ngô lập tức đi trước mở đường, dọc đường đi, người Nam Việt bọn họ gặp nhìn về phía đoàn người không hề có kính trọng, chỉ có xa lạ, lãnh đạm, thù địch.

Bầu không khí này làm Lữ Lộc vô cùng tức giận:" Xem ra Quán hầu và Phó hầu giết chưa đủ."

Triệu Đà vội vàng giải thích:" Người Nam Việt hung dữ, sinh ra trong rừng núi, không biết lễ nghi, xin ngài khoan thứ. Ta giáo hóa họ mấy chục năm chỉ có chút hiệu quả. Nam Việt chinh chiến, kẻ thua bị giết cả tộc, họ sợ hãi vì nghĩ Đại Hán cũng thế."

"Ha ha ha, ta tưởng Nam Việt vương không sợ chết, ai ngờ dùng thủ đoạn này để giữ mạng." Lưu Trường cười to:" Ý ông là, nếu giết ông, Nam Việt sẽ không dám tin Đại Hán nữa chứ gì?"

Triệu Đà hoang mang nhìn Lưu Trường, tựa hồ không hiểu lời y.

Kiến trúc thành trì của Nam Việt thực ra không khác Đại Hán quá nhiều, cùng lắm cũng vì tài nguyên gỗ phong phú cho nên nhà gỗ nhiều. Về trang phục thì đa phần cũng giống, nhưng có thể thấy người để tóc ngắn, xăm mình đi lại. Dù là ăn mặc thế nào đều lạnh lùng với đám Lưu Trường, không một ai tới bái kiến. Phải biết khi Lưu Trường tới Hung Nô, thường có mục dân tới bái kiến y.

Điều này khiến Lưu Trường thấy có lẽ phải điều chỉnh kế hoạch định ra trước đó rồi, nếu chỉ dùng kế sách mềm dẻo, đám man di này sẽ nghĩ Đại Hán dễ bắt nạt, cần cương nhu phối hợp mới được.

Quốc đô Phiên Ngu của Nam Việt có chút dáng vẻ của đô thành lớn.

Cái gì chưa nói riêng tường thành dù ở Trung Nguyên cũng tính là rất cao lớn kiên cố rồi, kiến trúc đối xứng, mang phong cách nước Tần. Lưu Trường thi thoảng lại gật gù, đây mới là nước chư hầu chứ. Triệu Thủy thì nhiệt tình giới thiệu với Lưu Trường.

"Phiên Ngu được mở rộng từ thời Thủy Hoàng đế, được duy trì cho tới tận bây giờ giờ, đây là thành lớn nhất của Nam Việt ta. Bên trong Phiên Ngu tích trữ rất nhiều lương thực, vật tư ..."

Khi đó Triệu Đà đang trò chuyện với Lưu An, nếu không chắc tuốt kém chém chết hắn rồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment