Quân đội Nam Việt đã bị khống chế, trong ngoài thành đều do quân nước Trường Sa và nước Ngô trú đóng. Khi vào vương cung, Lưu Trường tấm tắc khen, chẳng trách mà quần thần trong triều chỉnh trích Triệu Đà, quy mô của vương cung này, có phải là định xây dựng một cái hoàng cung không?
Triệu Đà bình tĩnh nói:" Không có uy không đủ khuất phục người khác."
"A, vì uy mà vượt quá giới hạn à? Quả nhân ghét nhất phô trương, quả nhân đơn giản, sao không học theo?" Lưu Trường mỉa mai:
Triệu Đà nhìn trang phục xa hoa vô kể của Lưu Trường, gật đầu:" Không dám vượt."
Lưu Khải cười trộm kéo áo Lưu An.
"Trọng phụ còn nói người khác, ra ngoài hận không thể ngồi chín con ngựa, sao không nói?"
Lưu An không vui, a phụ ta mà ngươi có thể nói ra nói vào à:" A phụ ta trực tiếp mưu phản rồi, còn cần vượt giới hạn à?"
Lưu Trường chẳng khách khí, ngồi thẳng xuống thượng vị, quần thần Nam Việt đã đợi từ lâu, nhìn hành vi này của y cũng không mấy người bất mãn. Nam Việt chia thành hai phái hệ, một phần là di dân từ nước Tần, một phần là vương công đương địa. Mưu cầu hai bên khác nhau.
Mang tinh thần không coi mình là người ngoài, Lưu Trường vừa sai chuẩn bị yến tiệc, vừa cùng các đại thần trò chuyện.
"Các ngươi cứ yên tâm, Nam Việt sau khi quy thuận Đại Hán, các ngươi là thần tử Đại Hán, quả nhân không bạc đãi các ngươi."
"Ý nghe nói có gian nhân lan truyền ở Nam Việt, quả nhân tới sẽ diệt trừ đại thần đương địa, an bài thân tin của mình. Hoàn toàn là láo toét, quả nhân không chỉ dùng các ngươi, còn trọng dụng các ngươi. Côn hiến quốc đủ phong hầu rồi."
Lưu Trường nói phong hầu không biết xót, dù sao cũng là sắc phong ở lãnh thổ Nam Việt.
Quần thần Nam Việt trước đó nghe không ít lời đồn về Lưu Trường, nói kẻ này tàn ngốc dã man, là thứ bạo quân. Nhưng lần này gặp bọn họ yên tâm không ít, đa số ở đây chỉ nghĩ tới giữ phú quý hiện có, nước Nam Việt thế nào là chuyện của Triệu gia.
Nhưng uy của Triệu Đà gây dựng ở đây không nhỏ, bọn họ đều không nói gì, dù là thành phần tích cực hướng về Đại Hán nhất cũng mấy lần nhìn Triệu Đà chỉ sợ mình nói sai cái gì.
"Nếu các ngươi có suy nghĩ gì, có thể nói hết với quả nhân." Lưu Trường phất:" Có quả nhân ở đây, không cần phải e ngại."
Một đại thần do dự nói:" Đại vương, bọn thần sống ở đây đã lâu, sớm coi nơi này là quê hương, nếu như đại vương có thể cho bọn thần tiếp tục ở lại nơi này, bọn thần cảm kích vạn phần."
"Được, các ngươi nếu không muốn đi nơi khác làm quan thì ở lại Nam Việt, chuyện cũ bỏ qua."
Thấy Lưu Trường đồng ý, các đại thần khác nối nhau đứng dậy, mục đích chẳng qua cũng chỉ là giữ thế lực của mình.
Tâm tình Lưu Trường không tệ, đồng ý hết.
Tới khi có một người nói:" Đại vương, nghe nói Đại Hán không cho tư nhân bán muối sắt, thần hi vọng Nam Việt có thể ngoại lệ. Bách tính Nam Việt cùng khổ, nếu không được bán muối sắt, không biết bao nhiêu người sẽ chết đói."
Lưu Trường xua tay:" Không được, thứ này phải do triều đình bán, người khác."
Người đó không vui:" Nam Việt khác với Trung Nguyên, đại vương không sợ khơi lên dân biến à?"
"Đe dọa quả nhân à?" Lưu Trường nổi giận, vọt tới đá thẳng vào ngực người đó, ông ta tức thì bay đi, ngã vật ra đất, sống chết không rõ:" Loan Bố! ... À Lữ Lộc, kéo đi chặt đầu."
Triệu Đà lắc đầu, các ngươi nghĩ thằng nhóc này dễ bắt nạt sao?
Thực ra thì chém đầu hay không cũng thế, đại thần đó miệng trào máu, thở ra ít hít vào nhiều rồi, Lưu Trường thản nhiên như không nói:" Giờ quả nhân hiền đấy, nếu là trước kia đã nấu lên ăn rồi."
Quần thần cúi đầu, kẻ nhát gan bắt đầu run rẩy, bữa tiệc này Lưu Trường để lại ấn tượng không dễ xóa nhòa.
"Trường à, Nam Việt bần cùng, nếu cháu muốn làm đường, ta cực kỳ tán đồng. Nhưng mà Nam Việt không có thực lực đó, muốn khai khẩn cần nông cụ, làm đường cần người, cần vật tư ..." Triệu Đà nói chuyện với giọng điệu bất lực, như ông già bị cường địch bức bách:
Ba thằng nhóc đều thương hại ông ta.
"Ta nói cho ông biết, dù có đào sâu ba thước, cũng phải gom đủ tiền làm đường, quả nhân muốn xây một lầu các ở nơi đây, thu gom hết bảo vật phương nam! Nếu không làm được, người Nam Việt, có kẻ nào bắt kẻ đấy, cho đi xây hoàng lăng ở Hà Tây hết." Lưu Trường thái độ hung hăng, ăn nói đúng kiểu một tên bạo quân:
"Trường, Nam Việt không giống như Trung Nguyên, dù cháu có giết hết bọn ta cũng không làm được đâu."
"Vậy mà quả nhân nghe nói, Nam Việt tích trữ lương thực đủ cho đại quân dùng mấy chục năm, sợ bị nước Ngô phát hiện cho nên giấu ở trong núi. Còn cái gì mà lợi tam sơn, gỗ nhiều, trước khi người Ngô tới đã giấu trong rừng sâu ..."
Triệu Đà không hiểu gì:" Đại vương nghe đâu ra tin đồn đó, ai nói?"
"Nam Việt thái tử Triệu Thủy nói đấy." Lưu Trường bán đứng cữu phụ rất dứt khoát:
Triệu Đà mặt co giật nhìn Triệu Thủy ở xa.
Tới lúc này có vẻ Triệu Thủy mới hiểu ra thời gian qua mình đã làm cái gì, nụ cười đông cứng, rượu trong tay cũng mất đi mùi vị.
Triệu Đà cố nhịn lửa giận trong lòng, chất vấn:" Tên kia, chẳng lẽ là ngươi tự ý giấu đi, thứ khốn kiếp, sao lại làm thế?"
Triệu Thủy ngớ ra, nghi hoặc hỏi:" Không phải a phụ phái người giấu à? Không phải con."
Thế là Triệu Đà tái mặt, sau đó đỏ lên, đỏ tới tím lịm, Triệu Muội vội đứng dậy bái lạy:" Đại phụ, không phải a phụ, là cháu lén phái người giấu đi."
"Thằng nhãi sao dám thế? Người đâu, kéo nó đi chém!" Triệu Đà quát:
Triệu Thủy hãi hùng, vội chắn trước Triệu Muội:" Muốn giết hãy giết con, nó vô tội."
Lưu Trường day trán, không thể xem tiếp vở kịch này nữa, cữu phụ y quá ngốc, dày vò người ta thế này thật bất nhân:" Thôi, quả nhân không trách tội nữa, không được có lần sau."
Triệu Đà cười xấu hổ, gian xảo như ông ta rất nhanh bình thường lại:" Muội chẳng qua lo bị quân đội cướp mất nên mới đưa ra hạ sách này, không có ý gì cả."
"Vậy lấy ra thứ này đủ cho chúng ta làm đường rồi chứ."
"Đủ rồi, đủ rồi."
"Còn nữa, quả nhân không chỉ muốn làm đường, còn muốn lập dịch xá ven đường, cho người đi lại có chỗ nghỉ chân. Triệu tập sĩ tử trẻ làm quan, cho họ cơ hội lập công dựng nghiệp ...."
"Đại vương, nơi này chẳng có mấy người biết chữ."
"Ồ, thế à, vậy mà quả nhân nghe nói Nam Việt có quan lại dự bị ở các nơi, nhiều lần tiến hành khảo hạch, xây dựng công học thất, bồi dưỡng sĩ nhân."
Triệu Đà lần nữa nhìn Triệu Thủy, Triệu Thủy cúi đầu vờ không thấy.
"Trường à, ta mệt rồi, chuyện khác để sau hẵng nói đi." Nói nhiều ắt sai, trước khi xác định tên khốn kia nói gì, Triệu Đà không dám nói chuyện với Lưu Trường nữa, báo biệt rời đi:
Ra bên ngoài, đi tới một chỗ vắng người, Triệu Đà nào có chút mệt mỏi gì chứ, mấy lần lao vào muốn đánh Triệu Thủy đều bị Triệu Muội ngăn mà không thành công.
"Ngươi, ngươi muốn bức tử lão phu mới vừa ý à?"
" A phụ, không liên quan tới con."
"Đừng gọi ta là a phụ, nói đi, rốt cuộc ngươi tiết lộ bao nhiêu rồi?"
Triệu Thủy rụt rè nói:" Cũng không nhiều, con biết gì thì nói hết rồi, cái gì không biết thì không nói ... A phụ phải tin con.
Triệu Đà lảo đảo, chiến trường không giết được ông ta, chướng khí không giết được ông ta, nhưng nhi tử lại gần như tiễn ông ta đi rồi. Ông ta đã tính toán rồi, dù không đánh được Đại Hán, dựa vào sự bài ngoại của người dân nơi đây, dựa vào hiểm yếu của tứ quan, Đại Hán dù đánh được Nam Việt cũng phải trả cái giá đắt tới nỗi chúng không dám đánh.
Vậy mà tên khốn này chẳng những lỗ mãng xuất chiến đánh mất tam quan, lại còn để người ta biết đây là mảnh đất giàu có, sói đói sao chẳng liều mạng nhảy vào.
Giờ ông hối hận lắm, sao khi đó không xử tử hắn luôn.
Giờ phải làm sao? Nam Việt vậy là vong rồi sao?
Thấy sắc mặt đại phụ càng lúc càng kém, Triệu Muội vội nói:" Đại phụ, cháu thấy đại vương không có ý diệt Triệu gia ta, với tài đại vương, ngay cả Mạo Đốn, Kê Chúc cũng không phải đối thủ, chúng ta chống lại được ư? Hiến quốc có thể bảo toàn tông tộc, đại vương nhất định không ra tay với chúng ta."
Triệu Đà lắc đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Triệu Thủy thấy ông ta đi rồi mới thở phào, trách Triệu Muội:" Thằng nhãi này, lúc Trường dụ ta nói, sao ngươi không ngăn?"
Triệu Muội há hốc mồm nhìn a phụ, rất lâu không nói thành lời.
"A phụ, đại vương đâu có dụ người nói, là người tự nói ra mà, đại vương còn không ngăn được, huống hồ là con."
"Ài, ta lỡ lời rồi." Triệu Thủy nghĩ chốc lát, nói:" Chúng ta phải nghĩ cách bù đắp, tránh Trường nghi ngờ ta muốn hưng binh tạo phản."
"A phụ cứ yên tâm, có người ở Nam Việt, đại vương sẽ không lo chúng ta tạo phản đâu."
Việt sử nói gì về Triệu Muội?
Sử thần Ngô Sĩ Liên nói: "Vua lấy nghĩa để cảm nước láng giềng, đánh lui địch, yên biên cảnh, cũng gọi là bậc vua có ý muốn thịnh trị vậy."
Và: “Văn Vương giao thiệp với nước láng giềng phải đạo, nhà Hán khen là có nghĩa, đến mức dấy binh đánh giúp kẻ thù; lại biết nghe lời can, cáo bệnh không sang chầu nhà Hán, giữ phép nhà để mưu cho con cháu, có thể gọi là không xấu hổ với ông nội.”
Muội thụy là Văn Vương.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com