Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Đại Vương Thấy Thần Thế Nào.

Chương 540: Đại vương thấy thần thế nào.

Khi quần hiền Nam Việt phát huy nhiệt tình thì quần hiền Trường An cũng nghênh đón huy hoàng của họ ở Ba Thục.

Từ sau khi quần hiền tới Ba Thục, quan lại đương địa chưa từng có được một ngày yên ổn.

Đám quần hiền này thực sự quá giỏi gây chuyện.

Chu Á Phu trị quân rất nghiêm, nhưng Chu Á Phu chia quân ra làm hai, luân phiên ra ngoài tiễu phỉ, một khi hắn xuất binh đi là không xong rồi.

Mới đầu là nhà quận thủ mất dê.

Khi quận thủ đùng đùng nổi giận tìm quần hiền, quần hiền vừa lau mỡ bên mép vừa đồng thanh nói do tặc khấu làm đấy, biểu thị nhất định sẽ phục thù cho quận thủ.

Quận thủ nghĩ không thông, tặc khấu ngoài thành sao lại tới nhà mình trộm dê, có điều ông ta cũng chẳng thể làm gì, đành đợi Chu Á phu về rồi cáo trạng.

Về sau mất cả rượu.

Quận thủ lần nữa chất vấn quần hiền đang say khướt, vẫn là do tặc nhân bên ngoài làm, nhất định sẽ bắt bọn chúng.

Cuối cùng, nhà quận thủ bắt đầu mất người.

Đúng, mất luôn mấy gia thần.

Khi quận thủ đi chất vấn quần hiền, thế là quận thủ cũng biến mất nốt. Quan lại vội tới hỏi mới biết quận thủ vì tham ô mà bị quần hiền bắt rồi.

Vì sao quần hiền biết ông ta tham ô?

Quần hiền ngậm miệng không nói, theo như tin đồn thì bọn họ vô tình phát hiện trong phủ quận thủ giấu rất nhiều tiền bạc ở chỗ bí mật. Sau đó gia thần vạch trần, số tiền này do thương cổ địa phương tặng, bản thân quận thủ ú a ú ớ không nói được lai lịch.

Ba Thục có mấy thương cổ lớn, gia tài vô kể.

Quần hiền ở đó nghênh đón mùa xuân của mình.

Quế Dương, lúc này thời tiết phương bắc đã chuyển lạnh, nơi này vẫn khá nóng bức.

Nếu sớm biết nơi này nóng như thế, Lưu Trường chẳng triệu tập các vương phương nam tới đây soạn minh ước.

Sau khi Đại Hán lập quốc, Quế Dương thuộc về ai là vấn đề gây tranh cãi giữa Trường Sa và Nam Việt, tất nhiên nay thuộc về Trường Sa, người Nam Việt không dị nghị gì, ít nhất Lưu Trường không nghe thấy.

Lưu Trường chuyên môn chọn chỗ trung gian này, yêu cầu Trường Sa, Sở, Ngô, Nam Việt, Đông Việt phái người tới, y muốn giải quyết vấn đề phương nam một cách triệt để, y không muốn ở đây lâu, y muốn chơi kẻ địch ở phía bắc.

Từ Mân Việt về phía nam cơ bản đều là rừng núi liên miên không dứt, Lưu Trường ngồi trên xe, không biết áo đã vứt đi đâu rồi, bàn trước mặt đặt các loại hoa quả, y ăn nhồm nhoàm, nước quả nhỏ ra từ mép. Có hai thị nữ quỳ hai bên hầu hạ. Nếu cảnh này mà vẽ lại, hậu nhân chẳng cần chứng cứ, đây chính là tên hôn quân vạn ác bất xá.

Lưu Tường theo sau nhìn trọng phụ mà hâm mộ, đây mới là phong phạm làm quân vương.

Lữ Lộc đánh xe thi thoảng quay đầu nhìn Lưu Trường.

"Đừng nhìn nữa, có nhìn ngươi cũng không luyện ra được cơ bắp tráng kiện như quả nhân đâu."

Lưu Trường gồng cơ bắp, toàn thân y đầy vết thương đan xen chằng chịt, thân thể tráng kiện đó làm hai thị nữ nhìn si dại, thi thoáng lấy cớ lau mép cho đại vương, vô tình cọ bầu ngực vào người y.

Lưu Trường đắc ý vô cùng.

Lữ Lộc ngập ngừng:" Đại vương, hay là đổi tư thế ngồi đi?"

"Quả nhân ngồi thế nào liên quan gì tới ngươi?"

"Không, nhưng mà cái kia lộ ra rồi."

"Lộ ra thì liên quan gì tới ngươi?"

"Đại vương, nó cứ chĩa vào thần."

"À ..." Lưu Trường bấy giờ mới khép bớt chân vào:

Lữ Lộc thở phào, áp lực quá:" Đại vương đã chọn được nhân tuyển quốc tướng Nam Việt chưa?"

"Chưa?"

"Đại vương, thần có người để tiến cử." Lữ Lộc nói rất nghiêm túc:

"Ngươi nói đi."

"Đại vương thấy thần thế nào?"

"Rất tốt, đánh xe ngày càng vững, rốt cuộc ngươi muốn tiến cử ai?"

"Dạ ... Thôi ạ."

Xe của Triệu Đà ở phía sau Lưu Trường, sắc mặt ông ta giờ đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, Triệu Đà trong cuộc giao phong với Đại Hán cố gắng để lại đường lui, để hai bên có cơ hội hòa hoãn. Nhi tử không ra gì, tôn tử không tệ, song yếu ớt quanh năm bệnh tật, còn ông ta tuy tráng kiện, song không biết còn sống được bao lâu, một khi mình không còn thì Nam Việt không giữ nổi.

Hiện giờ Triệu Đà chỉ muốn bảo tồn tông tộc Triệu thị, duy trì sức ảnh hưởng ở Nam Việt, không có ý gì khác.

Nếu ông ta trẻ hơn 20 tuổi, có lẽ còn muốn tranh hùng với Đại Hán, giờ thì thôi đi.

Khi tới Quế Dương, Lưu Trường bỏ lại mọi người, đi thị sát dân tình.

Triệu Đà được người dìu vào phủ quận thủ, ông ta rất quen thuộc nơi này, dù sao đó từng là địa bàn của ông ta.

Lưu Trường kết thúc một ngày tuần tra dân tình quay về phủ thái thú thì Quán hầu đang đợi y.

"Ha ha ha, trọng phụ!"

Lưu Trường nhiệt tình nắm tay Quán Anh, Quán Anh lại bị tiếng trọng phụ này làm giật mình, đám nguyên lão Đại Hán đều mắc chứng sợ trọng phụ, nghe thấy người ta gọi trọng phụ là giật mình. Bọn họ còn dặn do tử trong nhà, thay đổi cách xưng hô, gọi là thúc phụ, đừng gọi là trọng phụ nữa.

Bằng sức một người cách tân cách xưng hô của thời đại, Lưu Trường là nhân vật số một rồi.

Triệu Đà và Quán Anh mới giao thủ không lâu giờ gặp lại, vì thế trước khi Lưu Trường về, bầu không khí có chút lúng túng.

Lưu Trường nhìn ra tình huống này nên kéo tay ngồi xuống bên Triệu Đà.

"Ha ha ha, quả nhân còn cho rằng Lục ca sẽ đích thân tới, không ngờ là trọng phụ.

Quán Anh gượng gạo nói:" Đại vương vì ... Có đại thần bệnh nặng, nên không tới được."

Ông ta không nói rõ, nhưng Lưu Trường đoán được rồi:" Sợ là thứ đại thần kiểu thị trung chứ gì, đám thị trung chó chết, toàn thứ bẩn thỉu."

Thị trung Lữ Lộc mặt tối sầm, quyết định ra ngoài đi một vòng thì hơn.

"Trọng phụ chớ trách, quả nhân thay huynh ấy thỉnh tội với trọng phụ." Lưu Trường nói vài câu, cố tình chỉ Triệu Đà hỏi:" Trọng phụ, người này thế nào?"

"Không tệ, trị quân rất nghiêm, không thấy thói man di, hơn xa loại Mân Việt, Đông Việt."

Đối diện với lời khen của Quán Anh, Triệu Đà cười nói:" Quán hầu lấy thân mình làm sĩ tốt, dùng giáp sĩ mở đường, tả hữu xung phong, chiến đấu một canh giờ mà không lui, đúng là khiến ta sợ hãi, thiếu chút nữa bị ngài bắt sống rồi."

Hai người tính cách đều nghiêm túc, được Lưu Trường tác hợp, nhanh chóng trò chuyện hợp ý.

Quán Anh hỏi tới chuyện Trường An, chỉ Quán A là không hỏi.

Lưu Trường vẫn nói:" Quán A đảm nhận chức vị trọng yếu dưới quyền Lưu công, Lưu công khen hắn không ngớt, nay đã có thể độc lập xử lý công việc, nghe nói ở Hà Tây."

"Là vị Lưu công nào?"

"Lưu Kính."

Quán Anh gật đầu:" Thằng nhóc đó không ra gì, phiền đại vương thay thần quản giáo."

"Trọng phụ yên tâm, hắn không giống trước kia đâu, nay theo Lưu công hàng phục nhà cường hào, rất được hào tộc thiên hạ yêu quý.

Bọn họ đợi mấy ngày, các nước khác mới phái người tới.

Nước Sở phái quốc tướng Vương Hấp, vị này cũng là nhân vật ghê gớm, trước là cận thị của Lưu Bang, nhờ đánh Hạng Vũ có công mà được phong thần. Nước Ngô do Lưu Hằng tự mình tới.

Nhưng khi toàn bộ đông đủ thì không khí trở nên khẩn trương, Lưu Trường còn chưa tới thì những người này đã không ngồi yên được nữa."

"Triệu Đà!" Thái tử Mân Việt phẫn nộ trừng mắt lên, trước kia hai nước chém giết quanh năm, thù oán vô số, a phụ của hắn trong quá trình thảo phạt Nam Việt, trúng tên mà chết:

Triệu Đà luôn muốn áp chế Mân Việt biến nơi này thành phòng tuyến đầu tiên chống lại Đại Hán, nếu Lưu Hằng không tới kịp thời thì Triệu Đà đã làm được rồi.

Lúc này thấy kẻ thù giết cha, thái tử Mân Việt hai mắt đỏ ngầu, rút trường kiếm xông tới.

Quán Anh thất kinh, nhưng ông ta chưa kịp phản ứng thì người kia đã tới trước mắt Triệu Đà trường kiếm chém xả vào cổ ông ta ...

Bình Luận (0)
Comment