Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541: Đừng Tưởng Bắt Nạt Được Ông Già.

Chương 541: Đừng tưởng bắt nạt được ông già.

Giây phút thanh kiếm chém xuống, ai cũng nghĩ ông già này xong rồi, không ngờ Triệu Đà nhanh nhẹn lùi lại, né được một chém của đối phương, vung quái trượng trong tay nhanh như chớp, thình lình đánh vào thái dương. Thái tử Mân Việt trúng đòn gục xuống. Một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát, nào đâu giống một ông già đi phải chống gậy. Thấy thái tử gục rồi, bốn tên cận thị xông lên, mọi người còn chưa hết kinh ngạc vì một màn vừa rồi thì Triệu Đà đã múa loạn quải trượng như giao long xuất hải, chỉ nghe tiếng bốp bốp liên hồi, chỉ một thoáng đã đánh gục cả bốn.

Bốn người nằm xuống rồi Triệu Đà mới sợ hãi lau mồ hôi:" Đúng là nguy hiểm, thút chút nữa chết trong tay bọn nhãi."

Quán Anh mặt co giật, chỉ chớp mắt vừa rồi ông ta đã nhận ra, mình không đánh nổi ông già này, ra tay vừa nhanh vừa ác, nếu không phải gậy mà là kiếm trong ta thì năm tên kia mất mạng cả rồi.

Ngô vương vội đứng dậy gọi y giả tới, Triệu Đà thì ánh mắt bất thiện nhìn về phía chư vương tộc Việt đang đầy căm phẫn:" Lão phu biết, người ngồi đây đa phần có thù với lão phu, tuy lão phu đã hiến quốc, nhưng không phải dễ bắt nạt đâu. Nếu có kẻ còn thù oán với lão phu thì ra tay đi, một mình lão phu là được."

Bấy giờ những người khác mới biết lão già này đầu phải là ông già gần đất xa trời đứng không vững, mà là một mãnh tướng lão luyện thân kinh bách chiến, nào còn dám có ý gì nữa, chỉ biết nuốt giận vào trong.

Đúng lúc này Lưu Trường đi vào, nghi hoặc nhìn Triệu Đà:" Sao thế?"

"Ồ, không sao."

"Đại vương, vừa rồi người Vân Việt tập kích Nam Việt vương, muốn giết ông ta." Quán Anh đi tới, nhỏ giọng giảng giải chuyện vừa rồi:

Lưu Trường gật đầu, không truy cứu, đi tới ngồi xuống thượng vị, nhạc sư tấu nhạc, những người khác đứng dậy bái kiến.

"Quả nhân từ khi chấp chính tới nay, phía bắc thì Mạo Đốn chịu chết, phía tây thì mở ra vùng Hà Tây, phía đông diệt các nước Liêu Đông, không ai ngăn được. Quân đội của quả nhân tới trăm vạn, cờ dựng lên như rừng, chiến xa xếp hàng không thấy điểm cuối. Cho ngựa xuống sông có thể chặn cả dòng nước! Gõ trống trận như sấm rền."

"Nay quả nhân xuống nam, có kẻ nào không theo."

Lưu Trường thần sắc hung dữ lớn tiếng chất vấn, các vương Việt tộc sợ hãi bái lạy:" Không có ai dám không nghe đại vương."

Lưu Trường lại nói:" Quả nhân rời Trường An, quan lại dọc đường rời thành bái kiến, kẻ làm vương không dám lên mặt, nay phương nam thần phục, dù chim thù cũng phải xưng thần. Kẻ không theo, giết."

Tung ra giọng điệu bạo quân đó xong, Lưu Trường mới nhìn Triệu Đà.

"Nam Việt vương hiến quốc có công, không trừ bỏ vương vị."

Nghe câu này người các tộc Việt cuống lên, trước kia Lưu Bang mặc kệ bọn họ lớn hay nhỏ, chỉ cần thần phục là đều chấp nhận, mặc bọn họ tranh đấu với nhau. Nhưng Nam Việt xưa nay áp chế bọn họ, muốn chỉnh hợp bọn họ lại làm một, khi đó Nam Việt thế lớn bọn họ không dám không nghe, giờ Triệu Đà đã chiến bại, vì sao còn nâng đỡ ông ta? Vì sao không thay người khác, ví như mình?

Bọn họ muốn phản bác, muốn khuyên can Lưu Trường, nhưng nhìn sắc mặt y, lại nhớ lời y vừa mới nói, không ai dám hó hé phản đối.

Triệu Đà lập tức nhận lệnh.

"Đường vương, nay Nam Việt vương tuổi đã cao, không còn sức trị quốc, tốt nhất nên phái một quốc tướng đắc lực tới phò tá ông ấy." Người duy nhất dám lên tiếng tất nhiên là Ngô vương Lưu Hằng:

Lưu Trường hỏi:" Có tiến cử ai không?"

Làm chuyện công theo phép công, Lưu Hằng nghiêm túc nói:" Đại vương, thần tiến cử quận thủ Hoài Dương Thân Đồ Gia. Người này có thể làm quốc tướng, ngoài ra, nguyện đưa ngự sử Triều Thác tới hiệp trợ Nam Việt vương."

"Thân Đồ Gia à, xuất thân thế nào?"

"Người này tuổi không lớn, từng là giáp sĩ bình thường theo Cao hoàng đế đánh Hạng Vũ, sau theo Hạ Hầu tướng quân đánh phản quân Kình Bố thăng làm đô úy, lại theo Hoài Âm hầu thảo phạt Hung Nô, nay làm quận thủ."

Hai huynh đệ kẻ tung người hứng, Lưu Trường cũng tỏ vẻ ngạc nhiên:" Từ giáp sĩ mà lên làm quận thủ, ắt phải bất phàm. Được, để người này làm quốc tướng."

Lưu Trường đưa quyết định xong nhìn về phía mọi người:" Đại Hán ta xưa nay có công ắt thưởng, không quan tâm tới xuất thân, chỉ cần có quân công đều được thăng tiến, quả nhân đối xử như nhau, dân Bách Việt cũng như thế."

"Đa tạ đại vương!"

Lưu Trường lại quyết định vài sắc phong, thưởng cho một nhóm đại thần Nam Việt, vỗ về họ, sau đó cùng Vương Hấp nước Sở, bàn luận về toàn bộ phương nam.

"Sở vương là trưởng bối của quả nhân, đứng đầu các nước phương nam, sau này có việc hỏi Sở vương trước mới quyết định. Lần này quả nhân từ bắc xuống nam, thấy đường sá phương nam khó đi, đất cày ít, dã thú nhiều, không bằng phương bắc. Quả nhân quyết định giảm thuế má cho nước nam, sau này các ngươi phải lấy trị quốc làm trọng, chiến sự đừng quá chú tâm."

"Ngô vương là huynh trưởng quả nhân, quả nhân cũng rất kính phục, Sở vương tuổi cao, có thể kiểm tra, còn quyết sách, do Ngô vương quyết định."

Lưu Hằng sửng sốt, sao không giống trước đó thương lượng? Nhưng trước mặt bao người như thế, Lưu Hằng không thể phản bác Lưu Trường, đành bóp mũi mà nhận.

Tiếp đó Lưu Trường tuyên bố mấy mệnh lệnh, đem so với thế cục phương bắc phức tạp, chiến lược phương nam đơn giản hơn nhiều, trước khi đả thông nam bắc thì chỉnh hợp phía nam trước, để bọn họ tự đả thông lẫn nhau. Lấy Ngô vương làm hạch tâm, lấy Sở vương làm giám sát, liên hợp chư quốc cùng phát triển, để bọn họ mau chóng ngưng tụ.

Sau khi tuyên đọc xong tất cả mệnh lệnh, Lưu Trường sai giết gia súc, chia thịt cho mọi người, để bọn họ thề hoàn thành mệnh lệnh của y.

Yến tiệc kết thúc, mọi người ai nấy quay về nghỉ ngơi, Ngô vương ở lại.

Lưu Trường rất bất lực với thứ hại ca ca như Lưu Trường.

"Trường, đệ lấy ta đứng đầu nước Nam, có phải chê mình quá nhiều ca ca không?"

"Ha ha ha, Tứ ca nói gì thế, nhìn khắp Giang Nam, còn có ai có thể thay đệ quản lý được nơi này?"

"Không phải đã nói lấy Sở vương làm đầu sao?"

"Trọng phụ già rồi, Tứ ca, huynh nhẫn tâm nhìn trọng phụ vất vả sao? Tứ ca, huynh nỡ lòng nào?" Lưu Trường đau đớn chất vấn:

Lưu Hằng cau mày, trầm tư rất lâu:" Được, nếu như đệ tin ta như thế, vậy để ta làm. Có điều các nước chưa chắc đã phục ta, nếu muốn ta quản lý, vậy phải cho ta quyền tham tấu đại thần các nước, còn phải cho ta tới các nước, không thể không cho phép rời đất phong. Nếu không thì để Sở vương làm."

"Được mà, được mà, đệ đồng ý hết." Lưu Trường cười rách miệng, hỏi nhỏ:" Tứ ca, những lời vừa rồi thế nào? Khí phách không? Vì những lời này mà đệ mới chuyên môn mở yến hội hôm nay đấy."

"Cho nên đệ mới bảo ta dẫn thái sử lệnh tới?"

"Đúng thế, đúng thế, thái sử lệnh của đệ không đáng tin. Hậu nhân biên sử cho đệ, chắc chắn thu thập sử liệu các nơi, những lời khí phách đó của đệ ghi vào sử sách, hậu nhân xem sẽ tha hồ mà khâm phục." Lưu Trường dương dương đắc ý nói:

"Đế triệu chư Việt thương lượng, dùng lời dọa dẫm ..." Tư Mã Thiên.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment