Thân Đồ Gia mặt vuông vức, da đen đùa, chân tay thô, trông như nông phu, hoàn toàn không có phong phạm quốc tướng. Triều Thác da non thịt mềm đứng bên ông ta, càng thấy ông ta cục súc. Lúc này cả hai đứng trước mặt Lưu Trường nghe lệnh.
Lưu Trường quan sát hai người, trước đó y chưa từng tiếp xúc với Thân Đồ Gia.
Người này do Tứ ra sức tiến cử, theo Tứ ca nói thì ông ta làm việc đáng tin, thực tế, không làm mấy thứ phù phiếm, có thể gánh trách nhiệm lớn.
Lưu Trường chưa từng nghe thấy Tứ ca khen ngợi ai như thế, bởi vậy khá tò mò.
"Quả nhân cho ngươi làm Nam Việt quốc tướng, vì sao không bái tạ." Lưu Trường hỏi:
"Bái tạ đại vương." Sắc mặt Thân Đồ Gia chẳng mảy may thay đổi:
"Tiếp theo ngươi quản lý Nam Việt thế nào?"
"Thần sẽ quản lý cho tốt."
Triều Thác nghe mà thiếu chút nữa phì cười, vị quốc tướng này thật thú vị.
Lưu Trường thì bị câu trả lời này làm không biết phải hỏi tiếp thế nào, người này cho y cảm giác không thông minh lắm, không biết nói chuyện.
"Đại vương, mọi việc lấy mở đường làm đầu, thần ở Nam Việt sẽ khai thông đường sá, kết nối càng vùng, quản lý thổ phỉ ..." Triều Thác nói là thành văn, các phương diện đều trả lời hợp lý, còn không quên chen vào vài lời tâng bốc đại vương, cuối cùng hành đại lễ:" Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của đại vương."
Thần Đồ Gia chỉ đứng im nhìn họ, từ đầu tới cuối giữ đúng một sắc mặt, làm Lưu Trường có cảm giác ông ta là Tiêu Diên:" Khanh không có gì muốn nói à?"
"Thần nghe đại vương hết."
Chỉ đúng một câu mà khiến Lưu Trường cười to:" Tốt, tốt!"
Triều Thác kinh ngạc, không ngờ tên thô kệch này gian như thế, một câu này hơn vô số lời của hắn.
Lưu Trường hỏi tới cái nhìn về chính lệnh, khác với Triều Thác cấp tiến, Thân Đồ Gia tỏ ra rất bảo thủ, ông ta nói kế sách của Lưu Trường quá gấp, đề nghị không thay đổi gì cả ở Nam Việt, yên bình trải qua ba năm, vỗ về bách tính quan lại, làm rõ những kẻ có dụng tâm khác với Đại Hán. Sau đó mới bắt đầu làm đường giáo hóa, vậy mới không gặp lực cản quá lớn.
Triều Thác phản bác ngay:" Chẳng lẽ lãng phí ba năm không làm gì à?"
Thân Đồ Gia không giận:" Từ xưa tới nay dân tâm là quan trọng nhất, sao có thể xem nhẹ."
"Người Nam Việt mà cũng tính là dân à?"
"Nay họ quy thuận Đại Hán, tất nhiên là con dân Đại Hán, dù là người xăm mình tóc ngắn cũng phải đối xử như nhau, ta không coi họ là dân, vì sao họ phải coi đại vương là vua?"
Triều Thác á khẩu, hắn biết Lưu Trường nóng tính, ghét nhất chờ đợi:" Đại vương, ba năm có thể làm bao nhiêu việc, sao có thể lãng phí như thế?"
Vậy nhưng Lưu Trường lại tỏ ra rất trấn định:" Không vội, cai trị Nam Việt cần tốn mấy chục năm, ba năm đã là gì? Nếu ngươi thấy không ổn, vậy sau đó thương lượng với Thân Đồ tướng, xem có rút ngắn được chút nào không."
Triều Thác sững sờ.
Thân Đồ Gia và Triều Thác, một cấp tiến, một bảo thủ, hai người điều hòa được với nhau thì đó là công đức của Đường vương, nếu không được thì chẳng phải còn Ngô vương à? Đường vương sống ở phương bắc, liên quan gì tới ngài ấy?
Lưu Trường không muốn lãng phí thời gian ở đây, ném mọi việc lên người Tứ ca xong rồi đi.
Lưu Khải muốn ở lại nước Ngô nhưng Lưu Hằng không đồng ý, cút về Trường An của ngươi, đừng ở đây vướng víu.
Lưu Trường biết nguyên nhân nó bị đuổi đi, nghe nói nó cầm đao chém bị thương vị sủng thần nào đó của Tứ ca, Tứ ca không đánh chết nó là may rồi. Trong ba thằng nhãi thì Tường tính cách ác liệt nhất, nhưng chưa tệ tới mức đó, tuổi còn nhỏ đã thành ác mộng của quần thần nước Ngô.
Thực ra tên này không ngốc, chỉ là tính cách nóng vội che lấp đi trí tuệ của nó, làm trông nó như mãng phu ngu ngốc.
Mài rũa tốt có khi thành người như Lưu Chương, là đại tài tông thất có thể trọng dụng.
Lưu Trường khi rời đi tâm tình thả lỏng rất khoan khoái, thậm chí còn ngâm nga tiểu khúc.
Y không còn phải lo chuyện phương nam nữa, không có ngoại địch, phương nam yên tâm phát triển là được, có Tứ ca tọa trấn, sớm muộn phương nam sẽ phát triển.
"Công phá Hung Nô, công cai trị phương nam, công ban sách ..." Trên đường về, Lưu Trường đưa tay ra tính toán:
Lữ Lộc tò mò hỏi:" Đại vương đang tính cái gì thế?"
"Tính công tích, đợi quả nhân già rồi sẽ mời danh sĩ trong nước tới viết sách về công tích cả đời của quả nhân, thế nào cũng phải làm ra Bách toàn đại công, để thể hiện sự nghiệp vĩ đại của quả nhân."
"Đại vương, thứ này có thể hạ lệnh biên soạn sao, e có hiềm nghi tự tâng bốc."
"Không hề gì, tới khi đó quả nhân bảo Trương Bất Nghi đề nghị, sau đó quả nhân thoái nhường vài lần, thế chẳng phải là xong à?"
"Đại vương anh minh!"
Lưu Trường cười to:" Lần này quả nhân ra ngoài có nhiều linh cảm lắm, về sẽ tìm Chu tướng!"
Lữ Lộc lắc đầu, Chu tướng đáng thương.
Khi về nước Sở, Sở vương không ra đón được, sức khỏe trọng phụ ngày một kém, có điều ông thay đổi chủ ý, không yêu cầu Lưu An ở lại nữa.
Lưu Giao ngồi trên giường, tuy bệnh nặng nhưng không mất phong độ, chẳng thể nhìn ra đây là thân đệ đệ của Cao hoàng đế. Ôn hiền hòa xoa đầu mấy đứa nhỏ, bảo với Lưu Trường:" Trường à, phải dạy bảo chúng thật tốt nhé, không được bỏ bê đâu."
"Cháu biết rồi trọng phụ." Lưu Trường phất tay đuổi đám nhóc:" Các ngươi ra ngoài chơi đi."
Đám trẻ con đi rồi, Lưu Giao mới nói:" Trường, ta sắp đi gặp huynh trưởng rồi."
Lưu Trường môi hơi run:" Trọng phụ, cháu có đêm theo thái y lệnh, để họ ..."
"Không cần, chẳng qua là chết mà thôi, sợ gì chứ?"
Lưu Giao cực kỳ bình tĩnh, chẳng hề có chút sợ hãi nào khi đối diện với tử vong, hết sức sái thoát:" Giờ ta ngay cả đọc sách cũng không được nữa, cần người khác đọc cho, ngực đau lắm ... Ta cũng tới tuổi rồi. Sợ lần này cháu đi, chúng ta không gặp lại được nữa."
"Trọng phụ." Lưu Trường nắm tay Lưu Giao:
"Có điều ta vui lắm, cuối cùng đã gặp được cháu, cuối cùng cũng thấy tông thất giống ta ... Mấy đứa nhi tử của ta chẳng ra gì ..."Quả nhiên người cha nào cũng thấy con không giống mình, Sở vương cũng không ngoại lệ:
"Trường tính cách cháu nóng vội, thích làm việc lớn, không biết tiếc sức dân ... Người đâu ..."
Tức thì có người mang chồng sách dày tới.
"Đây đều là kinh sách Nho gia do ta tự chú thích, cháu mang về, nếu nhớ tới ta thì mang ra đọc .. Ta thích Nho, lấy dân làm trọng, xã tắc làm thứ, vua là nhẹ! Cháu định ra chính lệnh, đừng nghĩ có lợi cho xã tắc không, mà nghĩ xem có lợi cho dân không ... Dân mới là xã tắc, là gốc của quân vương! Cháu phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa."
"Vâng, trọng phụ, cháu sẽ không quên." Lưu Trường không biện giải, chỉ hứa:
"Không cần như thế, cháu còn nhiều việc phải làm, đi đi." Lưu Giao rút tay lại:" Có cần ta chuyển lời cho a phụ và đại ca cháu không?"
"Không cần phiền thế, sau này cháu tự nói là được."
"Ha ha ha, đúng là nhi tử của a phụ cháu."
Lưu Tường khẽ huých Lưu An.
"Sao thế?"
"Đệ xem, trọng phụ đang đọc sách à?"
Lưu An ngẩng đầu lên nhìn:" Đúng thế."
Lưu Tường làm như chuyện gì đáng sợ lắm:" Trọng phụ không ngờ cũng đọc sách, vì sao lại thế?"
Lưu An lườm nó:" Huynh sẽ không nghĩ rằng a phụ ta xưa nay chưa bao giờ đọc sách chứ? A phụ chỉ không tìm hiểu sâu, còn đọc rất nhiều sách. Huynh nghĩ ai ai cũng giống huynh, ba năm chưa đọc xong Luận Ngữ à?"
Lưu Tường như sét đánh ngang tai, chẳng lẽ chỉ có mình là không đọc sách sao.
"Không được, ta phải đọc sách, nhất định phải đọc được!" Lưu Tường la lớn, nhảy lên xe:
Lưu Khải bĩu môi hỏi Lưu An:" Lần thứ mấy rồi?"
"Lần đầu năm nay."
"Ta cược hắn kiên trì được năm ngày."
"Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày."
Cả hai đều không đoán đúng, hôm sau Lưu Tường đã ra ngoài đi săn, hoàn toàn không nhớ hôm qua mình đã nói gì.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com