Về theo đường cũ nhanh hơn khi đi, Lưu Trường không dừng lại dọc đường, khi tới nước Lương thì tuyết đã rơi đầy trời.
Ba thằng nhóc lạnh tới run cầm cập, trốn trong xe không dám ra. Lưu Trường khinh bỉ chửi mắng bọn nhóc không chịu được khổ, tiếp đó mới đem trang phục mùa đông đã chuẩn bị trước ném cho chúng mặc.
Cảnh tuyết nước Lương rất đẹp, khi tuyết lớn đổ xuống, không ai dám ra ngoài, xa xa nhìn tới chỉ thấy thuần một màu trắng, thậm chí ngay cả dấu chân cũng bị tuyết che lấp. Mấy đứa nhóc mặc áo dày, khi đội xe dừng lại liền muốn ra ngoài đánh trận tuyết.
Lưu Trường và Lữ Lộc nhìn chúng nô đùa mà mỉm cười.
"Đại vương còn nhớ năm xưa chúng ta chơi ngoài tuyết thế nào không?"
"Đương nhiên là nhớ, chúng ta ném tuyết, trượt băng ... A phụ ngươi còn té ngã, ha ha ha, cả đám chúng ta đều vào đình úy."
"Rồi sau đó a phụ không cho bọn thần ra ngoài nữa."
"Ta còn nặn tuyết bên trong hoàng cung, ném huynh trưởng, nhét tuyết vào áo hắn ... Ta còn từng ném cả a phụ."
Nói cười một lúc, cả hai đột nhiên cùng trầm mặc.
Lữ Lộc nhìn trời thở dài:" Nhanh thật đấy, giờ mỗi người một phương rồi ..."
Hắn cảm khái rất lâu, không thấy đại vương đáp, khi quay đầu nhìn thì đại vương đã nắm hai quả cầu tuyết. Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Ngẩn ra cái gì, ném ba thằng nhãi đi."
Thế là khi sứ giả Lương vương mang vật phẩm mùa đông tới liền thấy một đám nhân mã điên cuồng đánh trận tuyết, từ tùy tùng tới đại vương, thậm chí là cả thị nữ cũng chơi đùa hoan lạc. Sứ thần tròn mắt không dám tin, có phải là lạnh quá nên sinh ảo giác không?
Đương nhiên rất nhanh mọi người khôi phục bộ dạng nghiêm túc.
Lưu Trường hắng giọng gọi sứ thần nước Lương tới:" Ngươi biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Thần không biết ạ."
"Hắn ta nói quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều, cho nên bị quả nhân nấu, ngươi hiểu ý quả nhân chứ?"
"Thần hiểu ạ."
Đoàn người thong thả trở về huyện Đan Phụ.
"A mẫu !"
Lưu Trường dẫn ba đứa nhóc xông vào phủ của Lữ hậu, lúc này Lữ hậu đang cùng ba bà già nói chuyện, nghe thấy động tĩnh liếc mắt một cái, không nói gì. Lưu Trường không biết còn có khách liền ngoan ngoãn ngồi bên.
Ba bà lão này đều là người Lữ gia, một cùng bối phận với Lữ hậu, hai người còn lại là trưởng bối, Lữ hậu đối xử với tộc nhân rất ôn hòa, cười nói chuyện thường ngày.
Lưu Trường thì sốt ruột, mấy người này sao nói nhiều thế? Quả nhân từ xa tới cũng không cho quả nhân cơ hội lên tiếng.
Lưu Trường quay sang Lưu An, mắng:" Con lẩm bẩm cái gì, người ta là trưởng bối của a mẫu, trò chuyện với a mẫu thì sao? Con muốn đuổi họ đi à? Thằng nhãi này!"
Lưu An há hốc mồm, trời đất chứng giám, mình có nói gì đâu.
Lữ hậu trừng mắt với Lưu Trường:" Lắm mồm!"
Lưu Trường cúi đầu.
Thế nhưng ba bà lão kia chẳng biết ý biết tứ gì, cứ luôn mồm nói tôn nữ mình xinh đẹp ra sao, tôn tử mình ưu tú thế nào, hiển nhiên là mong tôn nữ được gả cho chư hầu vương, tôn tử được làm quan.
Thấy bọn họ nói mãi không dứt, Lưu Trường nhìn Lưu Tường:" Ngươi lại lẩm bẩm gì đấy? Muốn giết ai, thằng nhãi này sao ác độc thế, người ta nói nhiều một chút mà muốn giết người ta à?"
Nghe câu này ba bà lão không dám ngồi tiếp nữa, mặt mày sợ hãi đứng dậy bái biệt Lữ hậu, Lữ hậu đành tiễn họ đi, rồi nổi giận với Lưu Trường:" Thằng nhãi, sao không có chút lễ số nào, đó đều là tộc nhân của ta."
"Bọn họ đều có ý đồ."
"Bọn họ cả đời ở đây canh tác, chưa từng đọc sách, sao trách được, thằng nhãi con ..." Lữ hậu nhìn quanh, nhưng không thấy gậy gỗ đâu:
Lưu Trường đắc ý lắm, quả nhân mà không chuẩn bị trước thì làm sao dám trêu chọc vào a mẫu. Ai ngờ Lưu An từ đâu chui ra, tay cầm một cái gậy:" Đại mẫu, đây này."
Lưu Trường mặt tối đen chạy mất.
A mẫu có vẻ khỏe hơn nhiều trước kia, quanh năm suốt tháng nhốt trong hoàng cung, lần này ra ngoài ngắm cảnh điền viên, gặp tộc nhân, không phải nghe chuyện triều chính đau đầu. Lữ hậu như trẻ ra mấy tuổi, đuổi đánh Lưu Trường không thở dốc. Ba đứa nhóc trông có vẻ còn muốn ngăn y lại cho đại mẫu đánh, Lưu Trường lườm bọn chúng, các ngươi đợi đấy.
Khi bọn chúng tranh nhau kể chuyện trên đường đi, Lữ hậu mỉm cười lắng nghe, nhất là khi biết Sở vương hết sức yêu thích Lưu An thì càng vui vẻ không thôi.
"Ba đứa đều giỏi lắm, đi xa rồi, về ngủ đi."
Tiễn ba đứa nhóc đi rồi, Lữ hậu nhìn sang Lưu Trường, sắc mặt Lưu Trường nghiêm túc hơn nhiều.
"Trọng phụ xem ra không ổn rồi."
"Ừ." Lữ hậu không mấy xúc động, tới tuổi này nhìn mọi thứ đều thoáng rồi:" Chuyện nước nam con giao cả cho Ngô vương à?"
"Không thể nào, lần này là ai? Bên cạnh con còn có thái hậu xá nhân à?" Chớp mắt Lưu Trường tỉnh ngộ, chửi bới:" Thằng chó Lộc!"
"Hử?" Lữ hậu nheo mắt:
"Lộc làm rất tốt, kịp thời bẩm báo với a mẫu, đây là công lớn, nên thưởng, phía Hà Tây đang thiếu một quận thừa."
"Đừng lảng đi, con làm thế không sợ nước Ngô lớn mạnh à?"
"A mẫu, Thôi Ân lệnh phát ra, sau này các nước chư hầu càng ngày càng nhỏ, huống hồ dù toàn bộ nước nam liên kết lại có phải là đối thủ của Đại Hán không? Riêng một mình nước Đường đã đủ dạy bọn chúng cách làm người rồi. Huống hồ Tứ ca con không phải người như thế, con để huynh ấy chủ trì đại cục là vì hiểu huynh ấy."
Nghe Lưu Trường giải thích, Lữ hậu gật đầu:" Con có an bài là được ... Hiện trời lạnh, ta không tiện ra ngoài, mai con dẫn vài người về triều trước đi."
"Hả, mọi người không tiện ra ngoài, còn con phải chịu tội à? Thời tiết quỷ quái này, con không đi, đợi tuyết tan đã chứ."
"Con mà còn không về, Trường An sẽ xảy ra chuyện đấy."
"Không thể nào, bên cạnh con có Tú Y đi theo, có chuyện gì con phải biết."
"Bây giờ con ra ngoài sẽ thấy Tú Y đang đợi con đấy."
"Trường An xảy ra chuyện gì?"
"Nhân hầu Trương Việt, Thần Dương hầu Loan Thuyết, Chúc A hầu Cao Thành, Tuyên Khúc hầu Đinh Thông mưu phản, ý đồ đánh vào hoàng cung, bắt huynh trưởng con, hạ chiếu khống chế Nam quân, giết quần thần, hiệu lệnh thiên hạ diệt con."
"Cái gì?" Lưu Trường nhảy dựng lên, phẫn nộ tới cực điểm:" Sao chúng dám, sao chúng dám."
Lữ hậu rất bình tĩnh:" Con luôn áp chế chúng, chúng tất nhiên là muốn huynh trưởng con chấp chính rồi."
"Sau thế nào ạ?"
"Bị Chu Xương dẫn giáp sĩ bình định rồi, liên lụy tới hơn nghìn người vào ngục."
"Sao vừa nãy a mẫu không nói?"
Thấy Lưu Trường đứng dậy định đi, Lữ hậu tức giận quát:" Cứ gấp gáp như vậy sao làm được việc lớn, con làm bao nhiêu việc như thế, người muốn giết con có tới ngàn vạn ... Con phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng mềm lòng hại bản thân."
Lưu Trường vội vàng ra ngoài, quả nhiên gặp Tú Y đang đợi mình, Lưu Trường không để ý, cầm gậy gỗ đi tìm Lưu An trước, vừa thấy bọn chúng, Lưu Trương đã vội vung gậy:" Mau lên, lại cả đây, quả nhân phải về Trường An gấp! Đánh xong còn đi."
Dù trời có lạnh căm cũng không khiến Trường An yên tĩnh được.
Trường An bây giờ đã không còn là tòa thành tĩnh mịch trước kia, quy mô của nó ngày một lớn, ở chỗ tường thành còn chưa xây xong, quần thể kiến trúc đua ra, nhanh chóng bành trướng. Tòa thành mới này đã nghiễm nhiên thành tòa thành phồn hoa nhất thiên hạ.
Người tới từ bốn phương tám hướng với đủ các mục đích khác nhau, giáp sĩ phụ trách kiểm tra đã hơn bốn nghìn, hơn nữa còn phải luân phiên, nếu không thì không làm xuể. Người thực sự quá nhiều, từ man tử nói tiếng Ngô tới người Hồ nói tiếng Nguyệt Thị. Trường An không có tuyết đọng, người qua kẻ lại hoàn toàn không cho tuyết một cơ hội nào.
Có mấy kiến trúc từ trong thành nhô ra, trong mắt một số người rất mất mỹ quan, cứ như cái nhọt của Trường An, mà cái nhọt này lại không ngừng lớn lên. Dân số tăng thêm gây áp lực cực lớn cho tòa thành này.
Thời Tần không có tòa thành nào đạt tới quy mô như Trường An, vì nước Tần không cho người ta chạy lung tung, yên tâm canh tác, chuẩn bị đánh trận.
Giáp sĩ mặc áo mùa đông dày, thổi ra hơi trắng, lạnh tới đỏ mặt, lúc này còn muốn vào thành đa phần là thương cổ.
Giáp sĩ vẫn kiểm tra thương cổ như mọi khi, đột nhiên đằng xa có tiếng huyên náo, mấy giáp sĩ mắng:" Không được ồn ào."
Tiếp đó liền thấy thương cổ đằng xa vội vàng né tránh, một đoàn kỵ sĩ phóng nhanh về phía này, hoàn toàn không có ý giảm bớt tốc độ. Giáp sĩ nổi giận, cầm vũ khí lên định ngăn cản, vừa đi được một bước thì đội soái bên cạnh đã kéo lại giấu sau lưng rồi sai mở rộng cổng thành, dẫn người ra hành lễ.
Đoàn kỵ sĩ kia phóng như bay, nhưng khi qua bên họ thì dừng lại.
Một con ngựa trắng cực kỳ cao lớn tráng kiện, cưỡi trên lưng là người trẻ tuổi hùng vĩ tới khiếp người, người đó mặc trang phục hoa lệ nhất, toàn thân có vô số trang trí, đai ngọc, túi gấm, bội kiếm, áo thêu vàng bạc, hai vai có đầu hổ, chân đi hài đính ngọc thạch.
Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm giáp sĩ sau đội soái, khó chịu chất vấn:" Sao không hành lễ."
Giáp sĩ vội hành lễ.
Đội soái gượng cười giải thích:" Đại vương, người này từ phía nam tới, không biết lễ số, hôm nay trời lạnh, bọn chúng lạnh tới cứng chân, lại lần đầu thấy hổ uy của đại vương, nhất thời sợ không động đậy được. Xin đại vương thứ tội."
Lưu Trường gật đầu thúc ngựa vào thành, đám Tú Y theo sau cúi đầu, không vênh váo như mọi ngày.
Đợi họ đi rồi, giáp sĩ kia chưa hết sợ:" Đó là đại vương à? Có phải thuộc hạ phạm lỗi rồi không?"
Đội soái trông rất bình tĩnh:" Không sao đâu, ngươi đừng sợ, đại vương hay ra ngoài, ta cũng quen, đại vương dễ nói chuyện lắm, chỉ là thích phô trương thôi ... Lần sau gặp đại vương nói vài câu tốt đẹp là được."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com