Đại vương phóng ngựa vào thành, không ai dám ngăn cản hay truy đuổi nữa.
Cứ như thế xông vào hoàng cung, Lưu Trường nhảy xuống ngựa, giáp sĩ trước cửa hoàng cung đều giật mình, bọn họ không ngờ đại vương về nhanh thế. Lưu Trường chạy vào cung, cận thị dọc đường thấy y đều vô cùng sợ hãi, vội vàng hành lễ.
Khi Lưu Trường tiến vào Tuyên Thất Điện vừa vặn nghe thấy tiếng rống của Lưu Doanh.
Lưu Doanh xưa nay hiền lành vậy mà lúc này nổi trận lôi đình, cách rất xa vẫn nghe thấy tiếng quát tháo của hắn.
"Trẫm muốn ra ngoài, các ngươi rốt cuộc phụng chiếu lệnh của ai?"
"Sao dám như thế, sao dám như thế?"
"Trẫm là thiên tử Đại Hán."
Lưu Doanh tức tới nhảy dựng lên, mà giáp sĩ xung quanh không rời nửa bước, hắn còn đang định mắng chửi tiếp, đột nhiên mắt sáng lên:" Trường đệ, cứu trẫm."
Tiếng hét này hiển nhiên uy lực cao hơn toàn bộ lời trước đó, đám giáp sĩ vội vàng lùi lại, đứng hai bên, không dám tới gần Lưu Doanh.
Lưu Trường lạnh lùng nhìn đám giáp sĩ, Lưu Doanh thì chạy nhanh tới bên cạnh y, nắm chặt lấy tay, giọng đầy bi phẫn:" Trường đệ, bọn chúng nói trẫm mưu phản, giam trẫm ở đây, không cho trẫm ra ngoài nửa bước."
Lưu Doanh như tìm được chỗ dựa, ủy khuất kể lể ấm ức phải chịu thời gian qua. Lưu Trường đanh mặt nghe huynh trưởng kể, thần sắc càng lúc càng bất thiện, đám giáp sĩ đều sợ hãi. Có điều khi y sắn tay áo lên, Lưu Doanh lại ngăn cản:" Những giáp sĩ này chỉ nghe lệnh mà thôi, không được đánh."
"Là mệnh lệnh của ai?"
"Đại vương, là mệnh lệnh của lang trung Sài tướng quân."
"Cút ra ngoài, bảo Chu Xương, Trương Bất Nghi, Triệu Bình, Trần Bình, Sài Vũ, Lưu Chương mau mau tới đây."
Gáp sĩ lập tức rời khỏi nơi này, Lưu Doanh có rất nhiều điều muốn nói với Lưu Trường, bản thân hắn chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết vừa thức dậy thì bị giáp sĩ đưa tới đây giam lỏng. Lưu Doanh mấy lần đề xuất gặp đại thần nhưng bị ngăn cản, nói là trong thành có gian tặc tạo phản. Lưu Doanh vừa lo vừa nóng ruột, sau Sài Vũ tới, nói chuyện trong thành đã kết thúc, có điều vị an toàn, bệ hạ không nên ra ngoài.
Rất nhanh các đại thần xuất hiện ngoài Tuyên Thất Điện, bọn họ trông rất nghiêm túc, Trương Bất Nghi cũng thế, thậm chí thấy Lưu Trường còn không vội nịnh nọt.
"Sài Vũ, ai cho ngươi cái gian giam lỏng huynh trưởng ta?" Giọng điệu Lưu Trường rất bất thiện:
Sài Vũ thi lễ đáp:" Đại vương, không phải giam lỏng mà là bảo vệ, có gian tặc trong thành muốn mưu hại bệ hạ."
Chu Xương vội giải thích:" Đại vương, chuyện này không trách Sài tướng quân, gian tặc không chỉ trong thành Trường An, chúng có nội ứng ở hoàng cung."
Lưu Trường tức thì có dự cảm không lành, Lưu Doanh thì hoang mang:" Hoàng cung sao có nội ứng được."
Chu Xương không đáp, thậm chí không nhìn Lưu Doanh, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với hắn.
Lưu Trường day trán:" Thong thả nói, kể lại chi tiết xem."
Triệu Bình nhận được ánh mắt Chu Xương, đi lên nói:" Đại vương, chuyện là thế này, Nhân hầu Trương Việt che giấu mười thương cổ giết quan lại, bị gia nô tố cáo, nhưng ông ta phát hiện kịp thời, Tú Y không tìm được chứng cứ. Tuyên Khúc hầu Đinh Thông say rượu giết người bị tố cáo, Thận Dương hầu Loan Thuyết không nộp tiền tiến công bị trừ bỏ tước vị. Chúc A hầu Cao Thành phạm lỗi vượt giới hạn, bị đình úy truy bắt."
"Bốn kẻ này câu kết với nhau, lại tụ tập những công huân đại tộc mấy năm qua bị xóa tước vị, bị di dời, đoạt mối lợi sắt muối. Loan Thuyết lén gặp Hoành Nhụ cận thị của bệ hạ, xúi bẩy hắn mở cửa hoàng cung, bắt bệ hạ, mưu phản."
"Trong hoàng cung có sáu lang trung bị Hoành Nhụ mua chuộc, quyết định giúp hắn. Trương Việt nhậm chức ở Nam quân, lấy chiếu của bệ hạ xúi giục Nam quân khởi sự. Đinh Thông dẫn gia thần môn khách trăm người cùng cung nỏ, lấy danh nghĩa thỉnh tội, tiếp cận bọn thần. Cao Thành thì thỉnh cầu người thân quen là Cao Tầm làm giáo úy cổng thành, ý đồ khống chế cả Trường An."
Chuyện tiếp theo đó thì đã rõ, Trương Việt dẫn Nam quân tấn công hoàng cung, kết quả bị Sài Vũ đánh tan lập tức, bắt sống. Đinh Thông chưa kịp gặp quần thần đã bị Vương Điềm Khải dẫn người bắt. Cao Tầm bắt Cao Thành hiến công, Loan Thuyết bị Trương Bất Nghi giết, đám Hoành Nhụ giao hẹn với Trương Việt, nhưng đợi bọn chúng là Sài Vũ, ông ta giết ngay tên đầu sỏ.
Trong mắt đám người đó, bọn ta theo Cao hoàng đế đánh thiên hạ, giết vài kẻ có làm sao? Bao che tội phạm có làm sao? Bán ít muối sắt có làm sao? Sao lại trừ bỏ tước vị của bọn ta.
Có thể nhìn ra, không chỉ bọn chúng, ở Đại Hán này có quá nhiều người quay lại thời đại Lưu Doanh. Thời đại đó tốt biết bao, huân quý muốn làm gì thì làm, dù bị bắt rồi thiên tử còn chủ động cầu xin cho chúng.
Chúng không muốn làm hại Lưu Doanh mà muốn ủng hộ hắn, giết tên phản tặc Lưu Trường.
Lưu Trường lại rất khinh bỉ, y không ở Trường An, chiếm được Trường An thì ích gì? Quân đội nước Đường sáng xuất phát, tối đã tới Trường An. Huống hổ nhìn các nước chư hầu, Yên vương trung thành tuyệt đối, Giả Nghị ở Triệu, Trương Thương ở Lương, Quý Bố ở Tề, Loan Bố ở Hà Tây. Dù là phía nam, Sở, Ngô, Trường Sa, Nam Việt sẽ giúp Trường An hay Lưu Trường.
Chưa nói Trường An toàn lão quái vật Trần Bình, Hàn Tín, Trương Lương, Sài Vũ ... Chúng nghĩ gì mà cho rằng có phần thắng.
Kế hoạch mưu phản như thế, Lưu Trường thấy xấu hổ thay, đồng thời cực kỳ phẫn nộ:" Trương Bất Nghi, đem nấu hết đám gian tặc này cho quả nhân, nấu hết."
Chu Xương vội ngăn cản:" Đại vương, không thể."
"Hử, ngươi muốn bao che tặc nhân à?"
- Đại vương, năm xưa Cao hoàng đế và Hạng Vũ tranh thiên hạ, Hạng Vũ tuy dũng nhưng bất nhân, phàm có người đắc tội là đem nấu, thiên hạ kinh sợ. Cao hoàng đế lại nhân từ, trừ bỏ nhiều nhục hình, dù đại tội cũng không nấu ai. Xin đại vương lập tức xử tử, đừng nấu."
Trương Bất Nghi cười nhạt:" Đại vương có biết sao luôn có kẻ nói luật pháp tàn khốc không?"
"Vì sao?"
"Vì những kẻ đó sợ luật pháp dùng lên mình."
"Trương Bất Nghi!" Triệu Bình mắng:" Tên ác quan này, sao dám xúi đại vương dùng hình phạt tàn khốc.
"Đại vương!" Khi mấy người kia vì vấn đề xử trí mà tranh cãi thì Lưu Chương hô lên, mấy đại thần liền im lặng:
"Thần cho rằng chúng ta cần thảo luận không phải là xử trí bọn chúng thế nào, mà là làm sao chặn đứng tình huống này lần nữa xảy ra. Lần phản loạn này hủy không ít nhà dân, hơn trăm bách tính vô tội thương vong, Nam quân cũng tổn thất ... Chúng ta không vội giết chúng mà phải tra xem, cung nỏ khôi giáp của bọn chúng ở đâu ra có thể vũ trang cho nhiều người như thế?"
"Chúng bố trí ở các nơi thế nào, còn bao nhiêu người tham dự mưu phản."
Lưu Trường đồng ý ngay:" Chuyện này giao cho khanh và Trương Bất Nghi làm."
"Vâng!"
Lưu Trường tâm tình không tốt, cho các đại thần lui, đột nhiên nhớ ra gọi Chu Xương lại:" Phải rồi, giáp sĩ ngoài thành mặc ít quá, làm thêm quần áo cho họ, bọn họ quanh năm suốt tháng đứng ngoài, tốt nhất là làm vài gian phòng, để họ có chỗ mà sưởi."
Quần thần không ngờ trong lúc như thế mà đại vương còn nghĩ cho mấy giáp sĩ nhỏ bé, thi lễ rời đi.
"Trường đệ, trẫm nhìn nhầm người, không biết vì sao hắn lại muốn mưu phản."
"Nhị ca có quyền thì hắn cũng có quyền, đó là lý do hắn mưu phản."
"Trẫm ..."
"Được rồi, huynh trưởng về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai hẵng nói.
Lưu Trường vỗ về nhị ca xong thì vội về Hậu Đức Điện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com