Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 545 - Chương 545: Yên Tâm, Còn Chủng Mà.

Chương 545: Yên tâm, còn Chủng mà.

Khác với không khí khẩn trương trong ngoài hoàng cung, Hậu Đức Điện vô cùng bình yên, thi thoảng có tiếng cười trẻ nhỏ.

Vừa thấy Lưu Trường đột nhiên xuất hiện, Phàn Khanh kích động nhảy lên, thiếu chút nữa làm văn con đi, Tào Xu vội đón lấy Bột. Phàn Khanh đã nhào vào lòng Lưu Trường:" Chàng về sao không nói một tiếng, thiếp còn chưa kịp trang điểm!"

Tào Xu bất lực nói với Lưu Bột tròn xoe mắt chẳng biết gì:" Bột, con xem a mẫu con, nhìn thấy lương nhân là không cần con nữa."

Phàn Khanh bấy giờ mới buông Lưu Trường ra, cười ngốc nghếch.

Lưu Trường đi tới đón lấy con, thằng nhóc này lại béo lên không ít, có xu thế phát triển thành Ngũ ca, y lắc đầu:" Không được, nó còn bé xíu ... Ta đoán a mẫu cũng chẳng bế nổi nó."

"A mẫu đâu, An đâu?" Phàn Khanh giờ mới nhớ tới người khác:

"Trời lạnh thế này, chẳng lẽ để họ đội gió tuyết đi đường sao?"

Cả nhà ngồi xuống, Tào Xu mỉm cười nhìn Lưu Trường dỗ con:" Thằng bé này tướng mạo có hơi giống Vũ Dương hầu."

Vũ cung là thụy hiệu của Phàn Khoái, rất xứng đáng.

Hỏi tới Lưu An, Lưu Trường mang tinh thần thêm dầu thêm mỡ bôi nhọ nhi tử một phen, Tào Xu nghe mà mắt tóe lửa, y mới hài lòng, ngươi xúi a mẫu ta đánh ta, ta xúi a mẫu ngươi đánh ngươi.

"Đại vương, bệ hạ mưu phản à?" Phàn Khanh rụt rè hỏi:

"Phun rắm, có thiên tử nào đi mưu phản?"

"Trước mặt con ăn nói chú ý chút, con nó học đấy." Tào Xu mắng:

Lưu Trường bĩu môi, thằng nhãi này trông ngu ngu, nó học được mình chắc?

Tào Khanh tò mò:" Vậy rốt cuộc ai mưu phản?"

"Nàng hỏi làm cái gì? Định tích lũy kinh nghiệm à?"

"Thiếp tò mò mà, chàng không biết, ngay cả Yển cũng bị thương, Lỗ Nguyên công chúa muốn tới thăm nhưng không vào được hoàng cung, còn cãi nhau với Sài Vũ."

Lưu Trường nghi hoặc:" Nàng biết những tin tức này từ đâu?"

"Thì khi tán gẫu với phi tử của bệ hạ nghe họ nói."

"Được rồi, được rồi, nàng đưa Bột đi ngủ đi, ta còn có chuyện muốn nói với đại tỷ nàng."

Phàn Khanh đón lấy con, ngoan ngoãn đứng dạy, chợt nhớ tới cái gì, tới bên Tào Xu thì thầm vài câu, Tào Xu đỏ mặt mắng:" Nói linh tinh, đi mau."

Phàn Khanh cười hì hì rời đi.

Lưu Trường do dự một chút mới hỏi:" Tỷ ấy có tham dự không?"

Sắc mặt Tào Xu tức thì trở nên nghiêm túc, lắc đầu:" Thiếp không biết, khi ngoài hoàng cung xảy ra phản loạn, tỷ ấy đang cãi nhau với thiếp, biết tin cũng giật mình ... Chắc là không biết đâu."

"Vậy thì tốt!"

"Đại vương, tỷ ấy là thân tỷ tỷ của thiếp, chàng sẽ không nghi thiếp thiên vị tỷ ấy chứ?"

Lưu Trường ôm Tào Xu vào lòng:" Ta tin nàng mà ... À, vừa nãy Khanh nói gì thế?"

Tào Xu mặt càng đỏ:" Chẳng qua là lời linh tinh thôi, nói đại vương lâu không về, thế nào làm chuyện đó giữa ban ngày ..."

" Ha ha, nàng ấy coi ta là loại người gì, quả nhân đâu phải là bạo quân .." Lưu Trường vừa mắng Phàn Khanh vừa cởi áo Tàu Xu:

Đình úy chật kín người, Vương Điềm Khải phải trưng dụng mấy giáo trường mới đủ giam người. Vì thiếu quan lại, thậm chí điều cả Bắc quân tới trông coi. Cả đời Vương Điềm Khải chưa bao giờ vất vả như vậy, ông ta lâu lắm rồi chưa về nhà. Không ngừng có người được đưa tới, có người tự sát trong nhà lao, có người khóc gào xin lập công chuộc tội.

Có người uy hiếp ông ta, có người đe dọa ông ta, tất nhiên có người muốn giết ông ta.

Vương Điểm Khải cứ nghĩ Trương Bất Nghi sẽ là trợ thủ không tệ của mình, không ngờ tên đó chỉ bắt người, không quan tâm tới thứ khác. Toàn bộ chuyện giam giữ, thẩm vấn đè hết lên người Vương Điềm Khải, quần thân trong triều vậy mà chẳng ai tới giúp ông ta."

Khi Vương Điềm Khải thẩm vấn xong một người, mệt mỏi dựa vào tường nghỉ ngơi thì có quan lại vội vàng chạy vào:" Vương công, Vương công."

Không phải lần đầu, Vương Điềm Khải tức giận quát:" Lại thứ khốn kiếp nào nữa, không gặp."

Quan lại kia mặt biến sắc:" Là đại vương ..."

Vương Điềm Khải giật bắt mình, vội đứng dậy chỉnh trang y phục, còn Lưu Trương không biết đã tới bao giờ còn giúp ông ta đội mũ. Vương Điềm Khải không dám nhúc nhích:" Đại vương, thần không biết đại vương tới."

"Không sao, thời gian qua khổ quá hả?"

"Không dám, thần nguyện chết vì đại vương." Vương Điềm Khải mặt không có sắc máu, ông ta quá mệt rồi, vẫn nghiêm nghị nói:

Lưu Trường ôm vai ông ta ngồi xuống, chẳng bận tâm tới mặt đất bẩn thỉu:" Làm khó khanh rồi, thế này đi, cho khanh ba ngày nghỉ, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Đại vương, quốc sự làm trọng, thần sao dám nghỉ."

"Nghỉ ba ngày chẳng làm lỡ quốc sự."

"Nhưng những kẻ trong lao."

"Khanh quan tâm làm gì, bọn chúng đâu chạy được, thế này đi, quả nhân an bài tạm hai người làm thay khanh, khanh đi nghỉ trước đi."

Vương Điềm Khải nhất thời cảm động không nói lên lời.

"Đa tạ đại vương, có điều thần phải đợi người thay thế tới, bàn giao công việc mới đi được.

"Gọi Lữ Lộc, Trần Mãi, Trương Thích Chi tới cho quả nhân." Lưu Trường sai cận thị:

Trong lúc đợi, Vương Điềm Khải tò mò hỏi:" Đại vương, ba người họ còn trẻ ..."

"Không sao, bọn họ làm được, đừng lo. Mấy tên đó giống Như Ý, để chúng trị đám phản tặc này là tốt nhất."

Rất nhanh ba tên giống Như Ý xuất hiện, họ nhìn Lưu Trường và Vương Điềm Khải ngồi bệt dựa vào tường, chẳng có chút lễ số nào thì đều có chút ngạc nhiên.

Trương Thích Chi càng nói thẳng:" Đại vương, làm vậy không hợp với uy nghi quân vương."

Lưu Trường đắc ý nhìn Vương Điềm Khải:" Thế nào, quả nhân nói không sai chứ? Riêng tên này cũng đủ cho bọn chúng thê thảm."

"Đại vương nói đúng ạ." Vương Điềm Khải vội phụ họa:

Lưu Trường bấy giờ mới đứng dậy:" Trương Thích Chi, ngươi phụ trách thẩm vấn phạm nhân, không cần ngươi phải nhanh, nhưng nhất định phải thật chi tiết, đúng sự thật. Nếu thẩm vấn xảy ra vấn đề, ngươi xéo về Tú Y, đừng mong có cơ hội như vậy nữa."

"Vâng!"

"Trần Mãi, ngươi phụ trách ghi chép, liên lạc giữa đình úy với bên ngoài, nếu liên lạc xảy ra vấn đề, ngươi khỏi mong kế thừa tước vị."

"Vâng!"

"Lữ Lộc, ngươi phụ trách trông coi phạm nhân, quét dọn trong ngoài lao ngục, đề phòng chúng tự sắt, cấm chỉ chúng liên hệ với bên ngoài, an bài quan lại, bố trí giáp sĩ, luân phiên trực ban. Những việc này nếu có sai sót, chém đầu."

"Hả?" Lữ Lộc há hốc mồm, hai tên kia phạm lỗi thì về Tú Y hoặc mất quyền kế thừa, sao mình lại bị chặt đầu, chưa nói phân phối công tác còn rất bất công:

Lưu Trường cười ha hả vỗ vai hắn:" Lộc, ngươi đi phương nam chuyến này lập công lớn, thường xuyên viết thư cho a mẫu ta, công lao thế này làm sao quả nhân quên được? Lần này đạm nhận trọng trách, làm cho tốt."

Lữ Lộc hiểu ra mình gặp họa vì sao Rồi:" Nếu thần phạm lỗi thì sao?"

"Chém đầu, có điều đừng lo, còn Chủng mà, hắn có thể kế thừa tước vị của cha ngươi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment