Vương Điềm Khải bắt đầu ban giao công việc với bọn họ, Trương Thích Chi và Trần Mãi lập tức nhận lệnh đi làm việc. Chỉ có Lữ Lộc hoang mang nghe Vương Điềm Khải nói tới một đống công việc, bất giác sờ cổ, cái đầu này chẳng lẽ mất ở đây.
Vương Điềm Khải vái ba lần, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Lưu Trường còn chuyên môn an bài cho ông ta mấy giáp sĩ:" Quả nhân cho khanh nghỉ ngơi ba ngày thôi, phái giáp sĩ theo ngươi là để tránh ngươi nghỉ ngơi quá mức, quên về đình úy."
Vương Điềm Khải biết, lần phản loạn này dính líu quá nhiều, đại vương sợ ông ta bị ám sát.
Những tên cầm đầu lần phản loạn này chỉ có Trương Việt và Đinh Thông còn sống, Cao Thành trong quá trình phản kháng bị giáp sĩ tranh quân công xé nát rồi, Loan Thuyết bị Trương Bất Nghi chặt đầu, Hoành Nhụ bị Sài Vũ chém ngang lưng.
Lưu Trường gặp Trương Việt trước tiên, mặc dù đã là kẻ tội tù, nhưng ông ta còn ngông nghênh lắm.
"Vì sao ngươi mưu phản?"
"Ta mưu phản à? Ngươi mới là kẻ mưu phản, tội không thể tha, thứ gian tặc như ngươi sẽ bị hậu nhân phỉ nhổ! Ngươi là thứ gian tặc chó má, bất hiếu bất trung! Là thứ Kiệt Trụ vô sỉ, thiên hạ hận không thể ăn thịt ngươi."
Trương Việt chửi mắt té tát, Trương Thích Chi lo đại vương giết phạm nhân, vội bịt mồm ông ta.
"Đại vương, kẻ này muốn chết nên mới làm thế, đại vương đừng mắc bẫy." Trương Thích Chi vội nói, còn nhiều chuyện chưa làm rõ, kẻ này không thể chết:
Lưu Trường cũng hiểu điều ấy, vì thế tuy tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, thở như trâu đực:" Mang đi, thẩm vấn cho rõ, đưa Đinh Thông vào đây cho quả nhân."
Lập tức có sĩ tốt kéo Trương Việt đang chửi bới luôn mồm ra ngoài.
Đột nhiên Lưu Trường đứng bật dậy, đi mấy bước tới trước mặt Trương Việt, đấm một phát vào giữa mặt, ông ta ngã vật ra sau ngất xỉu, y xoa nắm đấm:" Dễ chịu hơn nhiều rồi, đưa đi."
Trái ngược lại với sự cứng rắn của Trương Việt, Đinh Thông vừa gặp Lưu Trường một cái là không ngừng cầu xin.
"Đại vương, thần bị tiểu nhân lừa gạt, đại vương tha mạng."
Trương Việt là đại tướng khai quốc, xếp hàng 56 trong danh sách khai quốc công thần. Còn Đinh Thông, hắn là hầu tước đời hai, a phụ hắn là Đinh Nghĩa xếp hạng 43, hắn chỉ kế thừa tước vị của cha, không có bản lĩnh gì, nhưng càng ngang ngược, không coi ai ra gì.
Cho tới khi hắn nhìn thấy người ta mắt sáng rực lao vào xé xác đồng bọn tranh công mới biết sợ, hắn không muốn có kết cục đó nên khi tra hỏi, biết gì nói nấy. Rất nhiều người bị bắt là nhờ công vị Đinh Hầu này.
"Đại vương muốn hỏi gì, thần đều nói hết."
"Chuyện mưu phản, kẻ nào khơi lên đầu tiên?"
"Là Trương Việt ạ, ông ta triệu tập bọn thần, bọn thần đồng ý rồi mới đi gặp người khác."
"Cung nỏ của ngươi từ đâu ra?"
"Một phần do a phụ thần để lại, còn lại do thần mua, thần đã nói với đình úy rồi."
Tên này vì giữ mạng mà bằng hữu thường ngày ăn chơi phét lác cùng cũng khai ra. Lưu Trường khinh bỉ, tuy đều là gian tặc, nhưng so với thứ chó cắn càn này, Lưu Trường thấy con chó mạnh miệng kia khá hơn, có điều khá thế nào cũng là chó mà thôi.
Gì mà vì bệ hạ mà khởi binh, đều là cái cớ, nguyên nhân là vì che giấu tội phạm bị Tú Y điều tra, không ngồi yên được nữa mới kêu kết kẻ khác.
Còn dám nói mình mưu phản? Nãi công thèm cái đế vị đó chắc?
Thứ chó má đó bao che thương cổ phạm pháp, hối lộ quan lại, thậm chí thu nhận tội phạm giết quan lại, điên cuồng vơ vét tiền tài, thứ chó má đó dám nói tới trung hiếu?
Lưu Trường càng nghĩ càng giận, thẩm vấn Đinh Thông xong lại xông vào phòng giam của Trương Việt, ông ta vừa mở mồm chửi bới đã bị đấm một phát xỉu luôn. Bấy giờ Lưu Trường mới thỏa mãn rời đại lao đình úy.
Những ngày sau đó Lưu Trường không gặp ai hết.
Cho dù mỗi ngày có rất nhiều công huân đại thần tới cầu kiến, đa phần tới nói đỡ cho đám phản tặc, Lưu Trường không gặp, ngày ngày ăn thịt uống rượu, đánh Trương Việt.
Tính Lưu Trường thù dai, lần đầu bị người ta chửi mắng như thế, cả Mạo Đốn còn không dám mắng y.
Điều này làm Lưu Trường không nuốt trôi được cục tức này, cho nên mỗi lần y nghĩ tới Trương Việt chửi mắng mình là tới đình úy cho ông ta một đấm.
Có lúc Trương Việt đang ăn thì Lưu Trường xông vào đấm một phát vào bụng phun cơm.
Có lúc Trương Việt đang ngủ, đã đêm khuya rồi, Lưu Trường đột nhiên xuất hiện cho một đấm.
Lưu Trường tới chắc có quy luật gì, lúc thì ngày ba bốn lần, lúc thì sáng, khi thì tối, tóm lại là Trương Việt có thể ăn đòn bất kỳ lúc nào.
Trong mắt Trương Việt, đây là thằng điên, mình chỉ chửi y có mấy câu thôi, có cần phải làm thế không? Nửa đêm còn chạy tới đánh mình nữa, bị làm sao thế?
Trương Việt suốt ngày thần kinh căng như dây đàn, cứ có chút tiếng động lạ nào là giật nảy mình dáo dác ngó quanh sợ thằng điên nào đó xông vào.
"Trương công, ta xin ngài, nể tình ta từng theo Cao hoàng đế, cho ta đi thống khoái đi."
"Ta chịu không nổi nữa."
"Đừng để ta bị sỉ nhục như thế nữa."
Trương Việt rốt cuộc không còn sự cuồng ngạo ban đầu nữa, quay sang cầu xin Trương Thích Chi.
Trương Thích Chi cũng thương hại ông ta, hành vi của đại vương ... Nói làm sao đây, đúng là xuất quỷ nhập thần, cứ thình lình xông vào đấm một phát rồi đi, dày vò người ta quá độ.
"Trương quân, nếu ông thẳng thắn khai ra kiếm được khôi giáp cung nỏ từ đâu, làm sao có thể an bài môn khách ở các nơi như thế. Ta cho ông đi có thể diện."
Trương Việt cắn chặt răng:" Ta thà chết chứ tuyệt đối không bán đứng ..."
Vừa nói tới đó thì cửa mở ra, Lưu Trường cười gằn xông vào, Trương Việt khiếp đảm la lên:" Đừng! Đừng! Đừng!"
Bốp!
Lưu Trường đấm một phát vào bụng Trương Việt, ông ta tức thì đau đớn gập người, miệng sùi bọt mép, giáp sĩ lập tức đỡ dậy, đưa tới chỗ y sư cứu chữa.
Lưu Trường đấm xong thỏa mãn rời đại lao, Trương Thích Chi lắc đầu:" Đại vương, hành vi này không ổn đâu."
"Vì tên này mà Trương An chết bao nhiêu người? Cần để ý sao? Tên đó khai chưa?"
"Chưa ạ, ông ta thử tự sát nhưng không thành công."
"Xem ra ta phải tới thêm vài chuyến, nhất định phải cạy miệng kẻ này, quả nhân muốn xem xem rốt cuộc những kẻ nào muốn quả nhân chết." Lưu Trường vỗ vai Trương Thích Chi:" Ngươi làm không tệ! Quả nhân xem ghi chép thẩm vấn, chỉ vài ngày mà ngươi đã tìm ra được nhiều chuyện như thế, giỏi, ngươi đúng là sinh ra để kiếm bát cơm này."
"Đại vương nói đúng ạ, đúng là kỳ tài trời sinh!" Vương Điềm Khải tinh thần lai láng đi vào:" Thần không phát hiện ra có một người mang tài đình úy giấu bên đại vương."
Công việc thẩm vấn phá án không dễ dàng, mới đầu Lão Vương còn lo đám thanh niên trẻ này làm hỏng việc, sau phát hiện ra, trừ Lữ Lộc, còn lại đều là nhân tài phi phàm. Nhất là Trương Thích Chi, chia vụ mưu phản này ra mấy đại án khác nhau, xử lý từng phần, đâu vào đó.
"Không phải ngươi giỏi biến gia khôi giáp đó sao?" Lưu Trường liếc ông ta:" Hẳn là từ chỗ đình úy nhỉ?"
Lão Vương nhũn chân:" Đại vương, thần dùng đúng một bộ khôi giáp, để ở biệt viện, đại vương xem lúc nào cũng được, lần nào thần cũng dùng bộ đó, không dám cất giấu riêng."
"Ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận rồi." Lưu Trường cười to:" Nếu đã giỏi tìm khôi giáp thì tìm cho ra khôi giáp nguồn gốc ở đâu!"
"Vâng." Lão Vương toát mồ hôi, kiểu đùa của đại vương, người thường sao chơi nổi:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com