Lưu Trường rời đình úy liền tới thái úy phủ, thời gian qua các đại thần rất bận rộn, chỉ có thái úy là trông như chẳng có gì xảy ra, vẫn như cũ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng ảnh hưởng chút nào. Khi Lưu Trường tới Hàn Tín chỉ vẫy tay một cái, bảo y ngồi xuống.
Cả thiên hạ chỉ Lữ hậu và Hàn Tín là dám đối xử với Lưu Trường như thế.
Nhưng Lưu Trường lại chẳng thấy có gì không ổn, lon ton chạy tới, ngồi bên Hàn Tín hỏi:" Sư phụ có gì sai bảo?"
"Ba Thục đánh sắp xong rồi, tiếp theo là phía Hà Tây, Kê Chúc mấy lần xâm nhập tới cả Lũng Tây rồi. Loại như Chu Bột, không có Trường Thành thì ngay cả mấy vạn Hung Nô cũng không ngăn nổi, hừ!" Hàn Tín đầy thất vọng và khinh bỉ với Chu Bột:
Lưu Trường gãi đầu, không phụ họa, nói thật, Chu Bột chưa tới một vạn binh mã, bảo ông ta chia ra ngăn cản mấy vạn Hung Nô thì hơi quá rồi ...
Hàn Tín lại nói:" Đám Hung Nô thực sự chạy quá nhanh, những kẻ mưu phản này, ta hoài nghi liên hệ với Hung Nô. Phải đánh gãy chân Hung Nô, để chúng không dám tới Hà Tây."
Lưu Trường như ý thức được cái gì:" Sư phụ định đích thân ra tay à?"
"Ừ, triệu tập quân đội nước Đường, khiến Kê Chúc không dám chạy tới Trường An, Lũng Tây nữa."
"Hay, cùng đi, quả nhân muốn tự mình đánh gãy chân chúng."
Hàn Tin trợn mắt:" Ngươi khỏi đi, trong nước mới xảy ra phản loạn, ngươi sao đi được."
"Ài, chút phản loạn này có là gì, trình độ mưu phản của chúng chỉ hơn sư phụ chút xíu thôi, không cần phải lo."
"Thằng nhãi này!"
Hàn Tín đứng dậy định đánh, Lưu Trường đã chạy mất:" Không đi thì thôi, sư phụ chuẩn bị đi, quả nhân phải tới đình úy một chuyến."
"Đừng tới nữa, đừng để y tới nữa, ta nói! Ta nói hết!"
Khi Trương Việt lần nữa tỉnh dậy, ông ta rốt cuộc không chịu nổi nữa rồi.
Vị kiêu tướng này tuy khóc lóc cầu xin, nhưng đám quan lại chẳng hề có chút khinh thường nào, bọn họ thậm chí có chút thương hại. Hồi trẻ Trương Việt cũng là một mãnh tướng chinh đông phạt tây, nhưng dù sao giờ cũng là ông già gần hoa giáp.
Đại vương thân thể cường tráng, tay có thể xé xác hổ báo, có dũng của Hạng Vũ Khánh Kỵ, đừng nói Trương Việt, dù là cục sắt cũng không chịu nổi đại vương thiên chùy bách luyện như thế. Đại vương quá tàn khốc, hết ngày này tới ngày khác đến đánh Trương Việt, mới đầu chỉ đơn thuần là trút giận, nhưng chắc là đánh thành thói xấu rồi.
Vương Điềm Khải mấy lần thỉnh cầu Lưu Trường, hi vọng y kết thúc loại khốc hình này, trên lịch sử chưa từng có quân vương dày vò đại thần như thế, hành vi thiếu nhân đạo này không phải là việc làm của quân vương. Lưu Trường tán đồng, gọi thái y lệnh tới chữa trị cho Trương Việt để còn đánh tiếp.
Cuối cùng ngay Trương Thích Chi không nhịn nổi, nhắc đại vương, nếu hành vi này bị hậu nhân biết được, e là tiếng thối vạn năm. Tàn khốc như Trụ vương cũng chỉ sai người trói tội phạm vào cột đồng, chưa từng nghe nói Trụ vương đích thân trói người ta, đại vương có thể sai người đánh, nhưng không thể tự mình đánh, đến Trụ vương không để ý.
Đã có danh sĩ ngầm mỉa mai, nói đại vương nhân đức quá Trụ vương.
Nhưng hiển nhiên Lưu Trường chẳng để ý, ngày nào chưa hỏi ra nguồn gốc số giáp trụ vũ khí kia, y chưa yên tâm.
Bản thân y không sợ, nhưng còn ba đứa nhóc, Lưu Trường không cho phép nguy hiểm tồn tại dưới vành mắt mình.
Trương Việt chống không nổi, Trương Bất Nghi kích động lắm, tuy không tán đồng hành vi của đại vương, nhưng đúng là rất hữu dụng.
"Nói, vũ khí khôi giáp ở đâu ra?"
"Võ khố, do hoàng cung võ khố lệnh cấp."
Trương Việt hét lên, tích tắc đó toàn bộ quan lại xung quanh im phăng phắc, Trương Thích Chi nhìn ông ta không tin nổi, ném bút đi phẫn nộ chất vấn:" Ngươi tốt nhất là nói thật, nếu nói linh tinh cẩn thận đại vương tới đánh ngươi."
Không thể trách Trương Thích Chi không tin, võ khố hoàng cung là kho vũ khí lớn nhất Trường An, nằm giữa Vị Ương Cung và Trường Lạc Cung, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, số lượng vũ khí trong đó chỉ cấp tam công mới biết số lượng cụ thể.
Phản tặc dùng quân giới trong võ khố hoàng cung tạo phản, nghe rất hoang đường.
Bốn phía xung quanh là hoàng cung, làm sao có thể vận chuyển ra trước mắt bao người? Ai dám làm thế?
Võ khố chỉ nghe lệnh đại vương và thái úy, dù thiên tử đích thân ra lệnh cũng không thể lấy được dù chỉ một bộ, chẳng lẽ là thái úy mưu phản.
Tới đây không ai dám nghĩ tiếp, nghe nói gần đây thái úy đột nhiên muốn xuất binh Hà Tây, quần thần đều phản đối, khó tránh khỏi sinh liên tưởng.
Trương Việt nghe nói tới Lưu Trường thì khiếp đảm:" Đừng để y tới, đừng để y tới, thực sự lấy từ võ khố ra, trong phủ võ khố lệnh có nhiều lắm, giá cả rõ ràng."
Trương Việt đem đầu đuôi kể ra, Trương Thích Chi hơi tin rồi, bảo sao không tra nổi số vũ khí này đưa vào Trường An thế nào, té ra ngay trong Trường An.
Trương Thích Chi hít sâu một hơi nhìn quanh:" Chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài."
"Bọn ti chức hiểu."
Chuyện quá nghiêm trọng, Trương Thích Chi định đi bẩm báo thì Lưu Trường từ ngoài xông vào cười gằn, hắn cả kinh vội kêu lên:" Đại vương, đừng đánh nữa, ông ta khai rồi, khai ..."
Bốp!
Lưu Trường hành động quá nhanh, thiết quyền đã giáng xuống, Trương Việt lần nữa mất ý thức, bấy giờ y mới nhận ra:" Khai rồi à?"
"Vâng!"
Trương Thích Chi nghe thấy đại vương lẩm bẩm đáng tiếc, đại vương nhà mình đang ngày đi càng xe trên con đường không còn là con người.
Sai người đưa Trương Việt đi, Trương Thích Chi báo cáo tình hình.
"Khi đại vương hạ lệnh huân quý không được phép có số ruộng đất vượt quá tước vị của mình thì kẻ này đã muốn tạo phản. Ông ta có vô số ruộng đất, vì ứng phó với chính lệnh của đại vương đã chia cho thân tộc của mình. Thậm chí ám thị chúng đi cướp đất của bách tính, ép chết rất nhiều người. Ông ta thì suốt ngày sống trong phòng ốc đơn sơ, tỏ ra mình nghèo khó."
"Nhưng sự kiện này bị ngự sử Trương công phát hiện, tịch thu toàn bộ, giết hơn trăm thân tộc của ông ta, ông ta phái người đi giết Trương công. Nhưng mấy môn khách kia là người Hàn, không muốn ra tay với Trương công nên tự sát ... Ông ta lo chuyện này bị bại lộ, nên tích cực liên hệ với những kẻ ý đồ bất chính, cùng tạo phản."
Lưu Trường lẩm bẩm:" Không ngờ lại có người vì Trương Bất Nghi mà tự sát."
Hiển nhiên đại vương lạc đề rồi, Trương Thích Chi tập trung vào việc chính:" Không phải vì Trương công, mà vì Lưu hầu, phủ tổ họ ở Hàn đều là hiền tướng nổi danh, người Hàn rất yêu quý. Lưu hầu một lòng khôi phục nước Hàn, người Hàn nguyện vì ông ấy mà chết, chỉ là Hàn vương Tín quá kém cỏi ... Người Hàn không muốn ra tay với Trương công là do ân trạch của tiên tổ."
"Đại vương, tiếp tục chuyện Trương Việt, kẻ này sau khi liên lạc đồng đảng, cần khôi giáp cung nỏ, liền có người liên hệ với ông ta, chính là võ khố lệnh ..."
Vừa nghe tới đó Lưu Trường đã nổi trận lôi đình:" Cái gì, là quân giới của quả nhân à? Quả nhân vất vả tích trữ bao lâu, bản thân còn không nỡ dùng, vậy mà đám phản tặc đã dùng trước."
"Quả nhân phải nấu, phải nấu."
Trương Thích Chi hốt hoảng đuổi theo:" Đại vương, hiện giờ còn chưa có bằng chứng ... Tra trước đã, không thể làm ầm lên, nếu không thể diện triều đình."
"Bắt trước tra sau."
Khi Lưu Trường dẫn đám giáp sĩ như sói như hổ xông vào võ khố, quan lại vội tới bái kiến. Võ khố hoàng cung rất đặc thù, nằm trong cung, nên quan lại ở đây toàn hoạn quan.
Võ khố lệnh trông không giống hoạn quan, người cao ráo, nghi biểu đường đường, rất uy nghi, chỉ là đôi mắt hẹp dài như rắn độc, rất xảo trá.
"Đại vương tới lấy quân giới ạ?" Ông ta hồ nghi nhìn đám giáp sĩ:
"Nãi công đến lấy đầu chó của ngươi!" Lưu Trường chộp cổ ông ta:" Chó má, sao ngươi làm ô uế quân giới của quả nhân."
"Đại vương! Thần chưa từng làm chuyện đó, oan quá." Ông ta kiên quyết nói:" Đại vương có thể tra, thần không hề tham ô."
Quan lại xung quanh hoang mang, Sài Vũ dẫn quân theo cùng nói:" Đại vương, kẻ này là người Yên, tên Trung Hành Thuyết, bình thường rất cần mẫn, mỗi ngày báo cáo, chưa từng vắng mặt."
"Tên gì?"
"Trung Hành Thuyết ạ."
Lưu Trường trầm tư nhìn viên hoạn quan này rất lâu:" Sao lấy cái tên kỳ quái thế, đem đi đã, quả nhân tra sau."
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com