Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Kéo Ra Chém.

Chương 548: Kéo ra chém.

Tiếp đó điều tra không mấy thuận lợi, Trung Hành Thuyết hết sức thanh bạch, trong miệng mọi người là quan viên tốt tận chức, được đồng liêu yêu quý. Ông ta phủ nhận mình quen Trương Việt và hành vi bán quân giới, mà phủ đệ giao dịch Trương Việt khai ra thì bỏ hoang lâu rồi, chủ nhà không rõ tung tích, xem đăng ký thì không phải của Trung Hành Thuyết.

Người này sạch tới khiếp người, Trương Thích Chi điều tra liền năm ngày không tìm ra nửa phần tội chứng nào, hành vi thường ngày còn sạch sẽ hơn Chu tướng.

Hoặc là Trương Việt nói dối, hoặc Trung Hành Thuyết đã tiêu hủy chứng cứ rồi.

Cho dù không có chứng cứ, Trương Thích Chi vẫn hoài nghi ông ta, vì quá sạch sẽ, so với việc tin một hiền nhân đạo đức cao vời, hắn thà tin đây là một tên gian tặc giỏi ngụy trang! Lần mưu phản này dứt khoát có liên quan tới ông ta.

Trương Thích Chi giam ông ta mấy ngày nhưng không có tội chứng nên chẳng thể làm gì.

Trừ khi thiên tử hạn lệnh phải tìm ra khôi giáp, nếu không đình úy không thể tùy tiện, họ không có quyền đó.

Nhưng Trương Thích Chi chẳng vội, vì quan lại đang kiểm kê số lượng vũ khí, sớm muộn cũng làm rõ.

Khi đình úy toàn lực điều tra chuyện này thì Lưu Trường ở trong hoàng cung chơi với Bột.

Trẻ con là thích nhất, da nhăn nheo, bế trên tay, nó hơi mở mắt ra nhìn chằm chằm phụ thân, nhìn một lượt, nhận ra không phải a mẫu, thế là mở mồm khóc toáng lên. Lưu Trường giao nó cho a mẫu. Khi Phàn Khanh vừa bế một cái, nó không khóc nữa, yên tâm nhắm mắt lại, mồm chóp chép.

Lưu Trường không tin có chuyện lạ như thế, lại lén lút nhận lấy nó từ tay Khanh, dáng vẻ cẩn thận tới mức làm người ta nhìn mà thương. Thằng nhóc như có cảm ứng, lần nữa mếu miệng khóc vang trời.

Lưu Trường chửi mắng, trả lại cho Phàn Khanh.

"Quả nhân biết ngay là nên có nữ nhi, An chỉ biết a mẫu, thằng nhãi này cũng thế. Nếu là nữ nhi sẽ không khóc trong lòng quả nhân."

Phàn Khanh lườm y:" Ai bảo tướng mạo chàng hung ác như thế, Bột sợ chàng đấy."

"Quả nhân tuấn mỹ thế này, thằng nhãi không biết hàng tốt."

"Phì!"

Nhìn hai đứa trẻ con cãi nhau, Tào Xu mắng:" Trước mặt con, không được nói bậy, nhất là đại vương, con sẽ học đấy."

Lưu Trường nhìn thằng nhóc nằm trong lòng Phàn Khanh khép mắt dưỡng thần, bất giác học Loan Bố, ngẩng đầu thở dài:" Khi nào quả nhân mới có nữ nhi?"'

Thằng nhãi An có chuyện là kêu a mẫu, trước giờ không coi a phụ vào đâu, thằng nhãi Bột cũng thế, mình bế thì nó khóc, a mẫu bế thì nó cười.

"Bột, đợi đấy, quả nhân mà có nữ nhi, có xin quả nhân bế, quả nhân cũng ném sang bên."

Đường vương đang đe dọa nhi tử còn ẵm ngửa thì có cận thị vào bẩm báo, đám Vương Điềm Khải, Trương Thích Chi tới.

Lưu Trường bảo hai lão bà bế con đi, mình tiếp mấy vị đại thần, họ vừa đi vào, y đã nóng lòng hỏi:" Thế nào, thế nào, kiểm kê xong võ khố chưa?"

Vương Điềm Khải bẩm báo:" Đại vương, bọn thần dựa theo danh sách ban đầu kiểm kê, phát hiện không có quân giới bị mất."

Lưu Trường ngỡ ngàng:" Thế chẳng lẽ là nghi oan cho người tốt?"

Trương Thích Chi không nhịn được nói: "Đại vương, danh sách này cũng do võ khố lệnh phụ trách, sao biết được là không làm giả? Nên để thượng phương phối hợp điều tra số lượng quân giới đã chế tạo, để nghiệm chứng ..."

Lữ Lộc cắt lời:" Trương công muốn điều tra số quân giới chế tạo những năm qua à? Sao không tra luôn số sắt khai thác được."

Nguồn quân giới trong võ khố phức tạp, nếu muốn tra rõ thì khó làm.

Bị Lữ Lộc trào phúng, Trương Thích Chi vẫn rất nghiêm túc:" Đại vương, người đời hay nói nước Tần bạo ngược, nhưng nước Tần làm việc rất có quy củ, từ khai thác, chế tạo, nhập kho, xuất kho đều rõ ràng ... Đại Hán mới lập quốc, quan lại không đủ, nên qua loa, giờ chúng ta ngay cả quân giới trong võ khố mà không rõ ..."

"To gan, sao ngươi dám sùng bái Bạo Tần? Chẳng lẽ muốn phản Hán phục Tần à?" Lữ Lộc lại lần nữa cắt lời:

Lưu Trường thấy tên này mà sinh ở nước Tần, nhất định sẽ là con chó ngoan của Tần vương, hắn nói rất có lý, nước Hán ở mặt làm việc quy củ chặt chẽ kém xa Tần, vì không khí xã hội thoải mái, không thể biến cả quốc gia thành bộ mày chính xác mức độ cao như nước Tần được.

"Ngươi vẫn nghi Trung Hành Thuyết?"

"Vâng!"

"Có chứng cứ không?"

"Không ạ!" Trương Thích Chi đáp rất hùng hồn:

Lưu Trường liền bảo người khác ra ngoài trước, để lại Trương Thích Chi:" Quả nhân biết ngươi không làm vậy vì công lao, vậy vì sao lại cắn chặt một tiểu lại không tha như thế?"

"Đại vương, quan lại trong triều, bất kể là ai đều có chút chuyện không vẻ vang gì. Dù chính trực như Chu công cũng thường chèn ép quan viên phía dưới, không muốn xin công cho họ. Triệu tướng làm việc cần cù, nhưng qua lại với quần thần quá thân mật, thường xuyên quà cáp. Thái úy có đại tài nhưng khinh thường đồng liêu, thường xỉ nhục bách quan. Còn Trương công ... Không phải nói."

"Tam công đã thế, huống hồ là tiểu lại? Chỉ có người này là không có lỗi gì, thiên hạ tuyệt đối không có người hoàn mỹ, kẻ này ắt phải là hạng đại gian đại ác."

Lưu Trường không phục:" Ai bảo không có, quả nhân chính là người hoàn mỹ."

Khí thế trên người Trương Thích Chi tức thì bị đánh tan nát, hắn dằn vặt rất lâu mới nói:" Trừ đại vương."

"Được, ngươi tiếp tục tra đi, nếu kẻ này đã tiêu hủy chứng cứ, vậy phải dùng thủ đoạn đặc thù."

"Đại vương! Không thể đánh nữa."

"À, quả nhân không định đánh. Ngươi nói xem, kẻ nào lại xóa sạch mọi hiềm nghi liên quan tới mình?"

"Thần không biết."

"Kẻ sợ chết."

Mặc dù bị giam trong đại lao đình úy, nhưng Trung Hành Thuyết không sợ, mặt ông ta rất bình tĩnh, không oán thán nửa câu, chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Rốt cuộc Lưu Trường vào đại lao.

Bên cạnh y có mấy trọng thần, cả Trương Bất Nghi, bọn họ đều coi trong chuyện võ khố, nếu võ khố hoàng cung còn xảy ra chuyện tự ý bán vũ khí, vậy nơi khác thành thế nào, không dám tưởng tượng. Ngay cả thái úy Hàn Tín đang nóng lòng đi Hà Tây cũng bị kinh động, đứng bên Lưu Trường.

"Trương Thích Chi, chuyện của người này sao rồi?"

"Đại vương, còn chưa tra rõ, không phát hiện ra người này có ..."

"Thôi, thôi, không tra nữa." Lưu Trường cắt lời Trương Thích Chi luôn:

Trung Hành Thuyết bị nhốt trong đại lao đầu cúi thấp miệng nhếch lên cười, dù là đình úy thì cũng làm gì được chứ?

Lưu Trường phất tay: "Tra đi tra lại phiền lắm, kéo ra chém!"

Trung Hành Thuyết bàng hoàng ngẩng đầu lên hô to: "Đại vương! Thần vô tội! Thần vô tội!"

"Quả nhân nói ngươi có tội, ngươi dám vô tội à?" Lưu Trường hung hăng chất vấn:

Trung Hành Thuyết mắt mở to, nói không nên lời.

"Kéo đi chém."

Trừ Trương Thích Chi đã biết trước nội tình, các đại thần khác đều kinh hãi vạn phần.

Bao gồm cả Trung Hành Thuyết, đây là kẻ đã sinh ra từ "Hán gian" trên lịch sử, không ít người cho rằng người này là tùy viên của phái đoàn kết giao hòa hiếu của triều Hán, có thể thông cảm.

Dựa theo quan niệm thời đó mà nói, hoạn quan là nô, dù làm quan cũng chỉ là gia nô của hoàng đế mà thôi. Thứ tới mấy lần hòa hiếu của triều Hán mang ý nghĩ chính trị lớn, đó là tác động lên thiền vu, người đi theo không ít, chỉ có hắn là bất trung bán nước.

Nếu bỏ sự kiện này đi, nhìn từ sử sách, hành vi nhân phẩm người này ra sao?

Hắn nhiều lần bắt chẹt tiền tài, cho thấy tham lam, từ việc hắn khuyên Thiền Vu vứt bỏ lương thực vải vóc lấy từ Đại Hán, thể hiện thứ đó của Đại Hán không bằng Hung Nô, cho thấy người này máu lạnh, không suy xét tới người Hung Nô tầng thấp. Từ việc hắn biện luận với sứ thần triều Hán có thể thấy, hắn không có chút quan niệm đạo đức và luân lý nào.

Lúc này Trung Hành Thuyết sao có thể ngờ, bạo quân chém mình mà chẳng cần tội chứng gì.

Khi giáp sĩ như lang như sói kéo ông ta đi, Trung Hành Thuyết rốt cuộc cũng sợ rồi, hai chân run rẩy, đầu óc hắn rất mẫn tiệp, hướng về phía Chu Xương hét: "Chu tướng, hạ quan vô tội, sao có thể giết người vô tội?"

Không ai nói gì, Chu Xương vẫn đứng ra: "Đại vương, không thể lạm sát."

Chưa đợi ông ta nói thêm, Lưu Trường phất tay: "Chu tướng mệt rồi, đưa về nghỉ ngơi."

Trương Thích Chi gật đầu, dẫn người đưa Chu Xương đi, Chu Xương nổi giận vung quải trượng lên đập, giáp sĩ ùa tới, không cho ông ta kịp làm gì, kéo đi.

"Bạo quân! Bạo quân!"

"Đế giận Việt khinh mình, nghĩ tới liền giận, thường tới đình úy đánh, hoặc sáng, hoặc tối, kể không hết, khi Việt đang ăn cũng đánh, vẫn không hả giận. Sử Ký Tư Mã Thiên.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment