Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Chẳng Lẽ Quả Nhân Là Hôn Quân?

Chương 549: Chẳng lẽ quả nhân là hôn quân?

Xa xa vẫn nghe thấy tiếng la hét phẫn nộ của Chu Xương, Trương Bất Nghi cười thành tiếng:" Bệ hạ, thần thấy Chu tướng bệnh nặng lắm rồi, bắt đầu nói năng linh tinh, không bằng chuẩn bị cho ông ấy một cái thụy ..."

"Câm mồm."

"Vâng."

Khi Chu Xương bị khiêng đi, Trung Hành Thuyết sụp đổ, người duy nhất có thể cứu ông ta đã bị đưa đi rồi, còn ai có thể cứu mình nữa?

Triệu Bình cau mày, là xá nhân lâu năm, Triệu Bình rất hiểu đại vương nhà mình.

Đại vương đúng là không phải hiền vương, nhưng tuyệt đối không phải là bạo quân, tuy cả ngày hô nấu người ta, nhưng đã bao giờ nếu ai chưa? Đại vương không giết người bừa bãi, làm thế nhằm mục đích gì?

Trung Hành Thuyết bị kéo ra ngoài, có người đang đào hố để hứng máu, đầu Trương Hành Thuyết bị ấn xuống bên hố.

Trương Thích Chi đứng bên giám sát hành hình cười lạnh:" Vốn định làm ra ít công tích nhưng bị ngươi phá hỏng, giờ hay rồi ... Người đâu, hành h ...."

"Trương công!" Trung Hành Thuyết như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, hô lên:" Trương công cứu ta! Ta khai, ta khai, ngài có thể lập công lớn, công cực lớn."

"Đại vương muốn giết ngươi, ai mà ngăn được."

Giáp sĩ đã đặt đao lên cổ Trung Hành Thuyết ước lượng, sau đó vung đao.

"Trương công, ta biết nhiều lắm, ta khai, xin ngài cứu ta, cứu ta ..."

Trung Hành Thuyết đúng là rất sợ chết, dưới sự uy hiếp của tử vong, ông ta chỉ còn nghĩ tới thứ gì khác ngoài làm sao để sống, sống thêm một ngày cũng được.

Trương Thích Chi giơ tay bảo giáp sĩ dừng lại.

Trung Hành Thuyết từ hành động của Trương Thích Chi cảm thụ được hi vọng, tức khắc nói:" Trương công, bán quân giới ở võ khố không chỉ có mình ta, ta biết có hơn 30 người tham dự, trừ bán quân giới còn tham dự mưu phản, muốn mưu phản ... Ta biết nhiều lắm ... Trương công, ngài có thể dựa vào công lao này lên tới cửu khanh!"

Trương Thích Chi có vẻ do dự.

"Trương công!"

Trung Hành Thuyết không ngừng cầu xin, lại nói ra không ít tin tức, Trương Thích Chi đã có quyết định:" Được, ta đi nói với đại vương ... Nhưng tính cách đại vương nóng nảy ..."

"Trương công, xin nói với đại vương, nói rằng đại vương thần vũ, bị đại vương tra ra, ta tâm phục khẩu phục. Nhưng trong thành còn nhiều kẻ phản bội, lừa gạt đại vương, bọn chúng ngầm câu kết với nhau, ta biết tình hình về chúng. Có thể vì đại vương bắt chúng ra, chuộc tội."

"Đại vương, hắn khai rồi." Trương Thích Chi quay về thuận lại những lời Trung Hành Thuyết nói:

Lưu Trương ngửa cổ cười vang hết sức đắc ý:" Thế nào? Quả nhân không sai chứ? Tên này đúng là có tội, quả nhân xưa nay thị phi phân minh, sao có thể hàm oan người tốt?"

Quần thần không ai đáp, thủ đoạn của đại vương thuần túy là nghiêm hình bức cung, tên tiểu lại kia bị tử vong uy hiếp, chỉ đành nhận tội. Có mỗi Trương Bất Nghi cảm khái:" Bệ hạ anh minh thần võ, nhìn thấu gian tà, kẻ ác trong thiên hạ không cách nào ẩn thân trước mắt bệ hạ."

"Vậy đem đi tra."

Lưu Trường phất tay, Trương Thích Chi nhận lệnh.

Lưu Trường không gặp Trung Hành Thuyết nữa, lệnh quần thần ai về nhà nấy, bản thân thì gọi Trương Bất Nghi, rời đình úy, lên xe. Trương Bất Nghi tự mình đánh xe, đi không xa, nụ cười trên mặt y liền biến mất.

"Bên cạnh quả nhân toàn là gian tặc. Nếu tên đó không nói dối, trong Trường An này không biết còn bao kẻ muốn mưu hại quả nhân." Sắc mặt Lưu Trường trở nên rất khó coi:

Mình hiền minh như thế, đưa Đại Hán tới thịnh thế, bây giờ xuất hiện chuyện này, không phải vả mặt y sao?

"Bất Nghi, chuyện này quả nhân giao hết cho ngươi phụ trách. Chỗ Đình úy, quả nhân sẽ nói một tiếng, bất kể là họ Lưu hay họ Lữ. Chỉ cần có tội chứng, giết không tha."

"Vâng!"

"Ừm, lát nữa gọi theo Tư Mã Hỉ, tên đó không biết sẽ viết thế nào ... Nếu viết quả nhân chấp chính có kẻ bán quân giới hoàng cung, chẳng phải quả nhân sẽ bị người đời sau cười nhạo à?"

Trương Bất Nghi kinh ngạc hỏi:" Đại vương nay chưa phải thiên tử, chuyện đó sao tính lên đầu đại vương."

"Ngươi còn chưa biết sao, tên Tư Mã Hỉ này thành kiến quá lớn với quả nhân, chuyên nói xằng nói bậy."

"Bệ hạ, thần gần đây đã chấp bút biên sử cho đại vương, ghi lại lời nói việc làm của đại vương, giống đệ tử của Khổng Tử vậy, để người sau biết đức tháo của đại vương."

"Ồ, viết rồi à?"

"Vâng, thần còn nhiều thiếu sót, nếu đại vương có thể chỉ điểm một phen thì quá tốt rồi."

"Ha ha ha, ngươi đúng là hiền tài làm thái sử lệnh."

Bộ đôi hôn quân nịnh thần này như cá với nước, tâm tình Lưu Trường vốn bực bội, tức thì tốt hơn không ít. Trương Bất Nghi đưa y tới hoàng cung mới cung kính cáo biệt.

Khi Lưu Tra ngâm nga đi vào Hậu Đức Điện, Tào Xu có chút kinh ngạc.

Mấy ngày qua tâm tình Lưu Trường bất ổn, Tào Xu rất lo, hôm nay trông có vẻ vui hơn nhiều, nhìn nụ cười ngốc nghếch của y, nàng cũng không nhịn được cười. Giúp Lưu Trường thay áo, thấy ống tay áo bẩn thỉu, Tào Xu nói:" Nếu a mẫu ở Trường An, chàng nhất định sẽ ăn đòn."

"A mẫu cũng sắp về rồi, ba thằng nhãi kia ở nước Lương, không biết dày vò nước Lương thành thế nào rồi."

"Có a mẫu trông coi, sao chúng dám gây họa?"

"Không dám à, nàng xem a mẫu thiên vị thế nào?" Lưu Trường tức tối:" Khi ta còn nhỏ, chẳng qua chỉ bắn một mũi tên vào trán a phụ, a mẫu thiếu chút nữa đánh chết ta. Ba thằng nhãi kia thì sao, suốt ngày chơi bời, vậy mà a mẫu không đánh."

Tào Xu khẳng định:" Bọn chúng mà bắn tên vào trán đại vương thì thế nào cũng ăn đòn."

"Thách bọn chúng dám." Lưu Trường kiêu ngạo nói, vẫy vẫy ông tay áo:" Bộ này không tệ, chỉ là ống tay áo hơi nhỏ, to mới thích, ta thấy người Sở vung ống tay áo như chim giang cánh, đẹp lắm, lại còn phát ra tiếng."

"Lần sau thiếp sửa." Tào Xu nhớ ra một chuyện:" Phải rồi, Thành Dương vương đang ở trong Tuyên Thất Điện đợi chàng đấy."

"Chương về rồi à?"

Lưu Trường vội vàng tới Tuyên Thất Điện, lần này xảy ra chuyện mưu phản, ảnh hưởng rất lớn, ở địa phương cũng lưu truyền cái gì mà "Bảo vệ thiên tử, diệt trừ gian nịnh." Lưu Trường phái toàn bộ Tú Y đi, cả Lưu Chương cũng phái đi luôn."

"Tới đúng lúc lắm." Lưu Trường kéo Lưu Chương đang bái kiến lên, nói nhỏ:" Võ khố hoàng cung, phản tặc lấy vũ khí từ võ khố hoàng cung."

Lưu Chương không ngạc nhiên mà âm trầm nói:" Trọng phụ, cháu phát hiện võ khố địa phương có kẻ bán quân giới, đang định bẩm báo."

Tích tắc đó mặt Lưu Trường đanh lại, giọng không dám tin:" Đại Hán từ khi nào biến thành thế này? Thời a phụ sao không có, chẳng lẽ quả nhân là hôn quân sao?"

"Trọng phụ, phú quý dễ làm lòng người thay đổi."

"Phải giết! Phải giết!"

Lưu Trường hận tới nghiến răng nghiến lợi, y luôn đặt mục tiêu vào ngoại địch và hào tộc, không ngờ quan lại xảy ra vấn đề lớn như thế, ngay cả quân giới võ khố cũng dám bán, vậy còn cái gì chúng không dám bán? Khai quốc mới mấy chục năm, sao Đại Hán biết thành thế này.

Lưu Chương tức thì lấy ra ghi chép của mình, tuy không phải loại "yêu nhân" như Trần Bình hay Trương Lương, nhưng hắn làm việc rất tỉ mỉ.

Lưu Trường càng xem càng thất kinh, hồi lâu chửi mắng:" Sao lại là Như Ý, hôm quân, hắn không quản lý nổi nước Triệu à? Sớm muộn cũng phải thay người."

Đúng thế, sự kiện võ khố địa phương xảy ra ở nước Triệu.

Lưu Chương vội nói:" Trọng phụ, chuyện này không thể trách tam trọng phụ ... Tam trọng phụ và Giả tướng đối phó với một số kẻ trong nước, cho nên mới gây ra chuyện này. Mục tiêu của chúng không phải là trọng phụ .."

Đúng lúc này cận thị kinh hoàng chạy vào:" Đại vương, xảy ra chuyện lớn rồi."

Lưu Trường ngẩng đầu lên:" Lại là kẻ nào mưu phản?"

"Trương Thích Chi, hắn đẫn người bắt Kiến Thành hầu rồi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment