Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Chẳng Lẽ Quả Nhân Là Hôn Quân?

Chương 550: Chẳng lẽ quả nhân là hôn quân?

Khi Lưu Trường dẫn đám Lữ Lộc tới phủ Kiến Thành hầu thì các giáp sĩ đã vây chặt nơi này, mắt Lưu Trường rừng rực lửa giận. Tên Trương Thích Chi này điên rồi, sao cữu phụ mình có liên quan được?

Giáp sĩ nhanh chóng nhường đường cho Lưu Trường đi vào.

Cữu phụ cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ Trương Thích Chi, phẫn nộ tới cực điểm, Trương Thích Chi đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ông ta đối đầu lại.

Lưu Trường sải bước đi vào:" Chuyện này là sao?"

Lữ Thích Chi thấy Lưu Trường tới cũng không thu kiếm:" Trường, tên này vu hãm ta."

Trương Thích Chi bái kiến xong mới nói:" Đại vương, không phải thần bất kính với Kiến Thành hầu mà là tội nhân thần muốn bắt trốn ở đây."

Lữ Chích Chi chửi bới:" Phun rắm, nơi này đâu ra tội nhân?"

"Tất nhiên là có, hắn câu kết với Trung Hành Thuyết, làm giả danh sách quân giới võ khố ... Phù Liễu hầu Lữ Bình ở đâu?" Trương Thích Chi phẫn nộ chất vấn:

Lữ Thích Chi choáng váng, ngay cả tay cầm kiếm cũng run:" Không, không, Bình không làm chuyện đó."

Nói tới Lữ gia, rất ít người biết Lữ hậu thực ra còn có một đại tỷ chết sớm, mà Lữ Bình chính là nhi tử của vị đại tỷ này, vì phụ mẫu mất sớm nên đổi họ Lữ. Hắn tích cách cô độc, ít qua lại với thân thích, không quen thuộc với Lưu Trường lắm.

Lưu Trường chỉ biết có một người như thế, nhưng trông thế nào, y chẳng nhớ."

"Giỏi, ta nói một tên võ khố lệnh sao to gan như vậy, té ra có nhân vật lớn cỡ đó trợ giúp." Lưu Trường cười lớn:" Cữu phụ tự bắt hay để quả nhân bắt đây?"

Lữ Thích Chi tuyệt vọng lắc đầu:" Hồ đồ, hồ đồ."

Cùng lúc ấy trong phủ, Lữ Bình nắm chặt tay Lữ Chủng:" Chủng đệ, giấu ta đi, giấu ta đi. Ta bị tiểu nhân lừa gạt phạm lỗi lớn! Chỉ di mẫu mới cứu được ta, giấu ta đi, đợi di mẫu về!"

Lữ Chủng nghiêm mặt:" Ta sẽ không làm chuyện phản bội đại vương, nếu ngươi còn thấy chúng ta là huynh đệ thì tự tới hoàng cung thỉnh tội với đại vương."

"Chúng ta là máu mủ, sao ngươi giúp người ngoại giết hại người thân."

"Hay cho câu giúp người ngoài, thì ra ở chỗ ngươi, quả nhân là người ngoài."

Khi giọng Lưu Trường truyền tới, Lữ Bình kinh hoàng muốn chạy nhưng bị Lữ Chủng ngăn cản, rất nhanh giáp sĩ đã bắt lấy hắn.

Lưu Trường nhìn cái tên trước mắt, vẻ mặt đầy thất vọng:" Quả nhân nên khôi phục hình phạt bào lạc, thứ ăn trong rào ngoài như ngươi, nấu lên thì dễ dàng quá ... Đưa đi."

Lữ Chủng nhất thời không biết phải làm sao, thấy Lữ Bình nhũn ra đất, đi tới bên Lưu Trường:" Đại vương sẽ không thực sự dùng hình phạt bào lạc với hắn chứ?"

"Thế thì sao?"

"Đó không phải chuyện minh quân làm, đại vương làm thế, e hiền danh của Triệu vương sẽ vượt quá đại vương."

Lưu Trường nghiêm mặt nói:" Ngươi không biết Triệu vương từng tặng đồng vàng cho quả nhân à, điều đó có nghĩa là gì ngươi biết không? Đó là nung đồng vàng làm bào lạc đấy."

Suy nghĩ của Lữ Chủng rất đơn giản, cố gắng giữ lại thể diện cho Lữ gia, kẻ đầu tiên bị bào lạc ở Đại Hán lại họ Lữ thì sao được? Ai không biết còn tưởng đời hai Lữ gia toàn hạng vô đức vô năng bất tài.

"Không thể tiếp tục thế này, quan lại là căn bản, cần phải nghĩ cách, chế độ giờ có lẽ không phù hợp nữa, phải thay đổi." Lưu Trường ngẫm nghĩ:" Lộc, ngươi tới nước Lương, đưa Trương tướng về triều, cứ thế này Đại Hán sẽ vong trong tay quả nhân mất."

Nhìn đại vương vô cùng nghiêm túc, Lữ Lộc biết có kẻ xui xẻo rồi.

Cùng với lời khai của Trung Hành Thuyết, Tú Y và đình úy bắt hết người này tới người khác. Kẻ mang lòng bất mãn với Lưu Trường cực nhiều, làm Lưu Trường có chút vui mừng là, cấp tam công cửu khanh không ai dính líu.

Thời gian qua bắt không ít nhân vật lớn, nhưng xung quanh Lưu Trường xem như sạch sẽ. Tuy vậy vẫn có vị xúi quẩy không thoát tội thiếu giám sát.

"Trọng phụ, quả nhân tin tưởng người như thế, sao người dung túng thuộc hạ làm ra loại chuyện này." Lưu Trường nói với giọng đau lòng:

Trần Bình đã quá quen với hành vi đổ tội vô sỉ này của Lưu Trường, nhưng ông không muốn gánh cái tội đó:" Thần sớm dâng tấu nói, Lữ Bình không hợp ở thiếu phủ."

"Đó là do a mẫu sai bảo, ý trần hầu là ai mẫu không biết nhìn người?" Lưu Trường chụp mũ:

Trần Bình hít sâu một hơi:" Đại vương, thần không biết nhìn người, phụ sự kỳ vọng của đại vương."

Lưu Trường hài lòng, thần tử mà không chịu gánh tội cho quân vương thì sao được:" Niệm tình trọng phụ cần cù vất vả, lần này quả nhân không truy cứu nữa, phạt bổng lộc là được, nhưng phải quản thúc thuộc hạ cho tốt, tuyệt không thể để xảy ra chuyện này nữa. Nay triều đường phân công hỗn loạn, giám sát không đủ, chế độ không rõ, mới xảy ra chuyện đó, trọng phụ thấy phải làm sao?"

Đại vương nhà mình rốt cuộc cũng nhớ ra mưu thần, rốt cuộc cũng hỏi kế mình rồi. Năm xưa khi Cao hoàng đế còn, thường hỏi kế ông ta, nhưng từ sau khi vị bạo quân nào đó lên đài, ông ta luôn lạc thành phụ trách gánh tội, chưa từng hỏi kế.

Bao năm trôi đi, đại vương rốt cuộc cũng hỏi kế rồi.

"Đại vương, khi Đại Hán mới lập, vạn sự bộn bề, nên mới tham khảo chế độ của Tần. Nhưng Tần Hán khác nhau, hợp Tần chưa chắc hợp Hán, cách tân là đương nhiên. Thần luôn cho rằng, địa phương thiết lập tam công cữu khanh là sai lầm, lãng phí chư hầu."

"Ồ, Trần hầu chẳng lẽ muốn quả nhân học Tần, xóa bỏ chư hầu, thiết lập quận huyện?"

Bình tĩnh như Trần Bình mà cũng run tay:" Ý thần không phải thế."

Khi Đại Hán mới lập quốc cũng có người thấy nên học theo nước Tần, toàn bộ lập quận huyện, không nên phong chư hầu.

Nhưng bây giờ không ai dám nói lời như thế nữa, vì chư hầu quá nhiều rồi. Nếu có người đem tin Trần Bình muốn phế chư hầu truyền ra, e dù có lẽ ông ta, cũng không chống nổi bao chư hầu liên hợp như thế, Trần Bình chẳng làm chuyện phí công mà chẳng lợi lộc gì như vậy.

"Địa phương có quận thủ, quận thừa thực hiện chiếu lệnh triều đình, vậy là đủ. Nước chư hầu quy mô quan lại sở dĩ lớn như vậy là vì đường sá bất tiện, thế cục khác nhau, nên cần họ thay triều đình chấp hành mệnh lệnh. Nhưng nay đại vương muốn sửa trì đạo, các nơi qua lại thông suốt, chính lệnh triều đình chẳng cần bao lâu tới được Liêu Đông, Thương Ngô."

"Bởi thế thần cho rằng phải giảm quy mô quan viên các nước chư hầu, không tới mức phế trừ quốc tướng, thái úy, nhưng phải giảm thiểu chúc lại. Nước chư hầu có bao nhiêu đất đai đâu mà hệ thống quan viên lại giống triều đình?"

"Rút gọn quan viên là có thể thiết lập chế độ quan lại mới."

Đề nghị của Trần Bình là giảm thiểu quan chức bất hợp lý, thiết lập quan chức mới rồi tiến hành phân chia, chủ yếu cải biến chức quyền tam công cửu khanh. Trần Bình thấy chức quyền của họ hỗn loạn, lẫn lộn, nên sinh nhiều sơ hở. Ví dụ trông coi võ khố và người phụ trách danh sách quân giới cùng một người, thế mà được à?"

Tiến Trần Bình đi rồi, Lưu Trường vẫn vuốt cằm suy ngẫm.

"Đại vương hôm nay sao trò chuyện với Trần hầu lâu thế?" Lữ Lộc ỉu xìu thiếu sức sống đi vào, vừa ngồi xuống đã ngáp."

Lưu Trường vỗ giường:" Ngươi xem bộ dạng bản thân đi, còn chút uy nghĩ nào không?"

"Dù sao cũng tốt hơn là bôi son trát phấn, Sài tướng quân đề nghị chặt đứt hậu họa, giết hết thị trung bên cạnh bệ hạ. Xe ra Sài tướng quân hận chúng không chỉ ngày một ngày hai nữa."

Nói tới chuyện này, Lưu Trường lại đau đầu.

Vì lần này mưu phản liên quan tới đám sủng thần bên cạnh Lưu Doanh, bởi thế nhiều đại thần đề nghị giết sạch đám mưu phản lẫn chưa mưu phản, không cho xúi bẩy thiên tử nữa.

Lưu Doanh không cho giết những người không liên quan, mấy lần tìm Lưu Trường, cứ ủy khuất nhìn y, chẳng nói gì cả, làm Lưu Trường rất áp lực.

Bình Luận (0)
Comment