Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551: Phong Khí Hoa Hạ Hỏng Rồi.

Chương 551: Phong khí Hoa Hạ hỏng rồi.

"Chuyện này nói sau, chỗ Thương Thích Chi thế nào rồi?"

"Cực tốt ạ, tên này rất có năng lực, liên tục định tội hơn ba mươi người, quần thần hâm mộ lắm. Tuy thế quan lại đình úy bất mãn, muốn chia miếng thịt, tên này tuy có tài, nhưng không hiểu nhân tình thế thái, Vương Điềm Khải muốn tự mình bắt mấy gian tặc, hắn từ chối, nói cái gì mà kinh động gian tặc ..."

Lữ Lộc tuy chẳng có tài cán gì, nhưng hắn có bối cảnh có địa vị, bằng hữu nhiều, quan hệ rộng, đôi khi chuyện trong thành hắn còn rõ hơn Tú Y.

Có lẽ Lữ gia trời sinh tò mò lớn, ưa chuyện ngồi lê đôi mách, Phàn Khanh, Lữ Lộc đều thế, ngay cả a mẫu ... Khụ khụ, a mẫu rất tốt.

"Tên Trương Thích Chi này cần phải bảo vệ chút, nếu không sớm muộn gì cũng mất mạng. Ngay cả phủ của a phụ thần cũng dám xông vào, nếu Chủng không can thì hắn chết rồi."

Lưu Trường gật gù:" Ai cũng có khiếm khuyết trong tính cách, tính hắn làm đình úy tốt nhất, chức vụ này cần người ngang một chút, Vương Điềm Khải quá nghe lời thiếu lá gan ..."

"Thôi không nói nữa, gần đây quả nhân luôn muốn cách tân quan chức, gần đây mới có tâm đắc, đó là nên giảm chức quan không cần thiết, phân phối hợp lý ..."

Gì chưa nói chứ trí nhớ của đại vương rất phối hợp, lời của Trần Bình bị y thuật lại không sai một chữ.

"Nói tới phân phối quan chức quả nhân lại nhớ tới Triệu Thủy, chuyện ở Nam Việt đã yên rồi, sao chưa về?" Lưu Trường có hơi nhớ tên ngốc to xác đó:

"Đại vương, chuyện ở Nam Việt chẳng có tiến triển gì, Triều Thác và Thân Đồ Gia cãi nhau liên miên, thiếu chút nữa giết nhau, nếu không có Ngô vương và Nam Việt vương ra mặt thì Triều Thác đã chết trong tay Thân Đồ Gia rồi." Lữ Lộc báo tình hình:

"Hả?" Lưu Trường trợn mắt:" Chuyện quan trọng như vậy sao không ai nói với quả nhân?"

"Triệu Thủy có viết thư cho đại vương mà."

"Ồ, chữ xấu quá không đọc được."

"Chữ đại vương cũng ..."

"Hử?"

"Sao hắn không học đại vương, bút tích của đại vương là thiên hạ nhất tuyệt, bình thường đại vương gửi thư cho thần, thần đều treo lên cao, ngắm cả ngày."

"Ha ha ha, thứ cẩu tặc này không ngờ dám trào phúng trẫm."

Chuyện ở Nam Việt có Tứ ca, Lưu Trường không lo có vấn đề lớn, chuyện ở nhà lại khiến y đau đầu, thở dài:" Thật lắm chuyện, quả nhân đã sáu ngày chưa đi săn, lâu rồi không bày tiệc ở Đường vương phủ."

" A phụ rất áy náy chuyện Lữ Bình, muốn mời đại vương dự tiệc, nếu đại vương muốn, hôm nay có thể đi."

"Quả nhân cũng muốn đi lắm, chỉ là bây giờ không thoát thân được, người để dùng quá ít. Chu Xương không muốn giúp quả nhân, giả bệnh trong phủ. Giờ quả nhân phải vỗ về ông ta, lại phải bàn bạc chế độ quan lại với quần thần, còn chuẩn bị cho chiến sự Hà Tây, những chuyện này chẳng thể giao ai khác." Lưu Trường thở ngắn than dài, chính vụ ngày một nhiều, y thực sự hoài niệm cuộc sống tự do tự tại trước kia.

Nhìn đại vương mặt đầy tang thương, Lữ Lộc rụt rè nói:" Thần nghe nói trước kia mỗi ngày Tần vương bỏ năm canh giờ xử lý chính vụ, dù ra ngoài trên xe cũng có quan lại, không dám lỡ quốc sự. Chấp chính mấy chục năm, chưa từng bỏ dở một ngày."

"Khụ! Khụ!" Lưu Trường đỏ mặt:" Tần vương muốn thống nhất thiên hạ, phải tiêu diệt nhiều kẻ địch, tất nhiên là không thể nghỉ, nay thời đại đã khác."

"Thần nghe nói Cao hoàng đế thích du ngoạn, nhưng mỗi ngày đều hỏi kế quần thần, tấu biểu các nơi chưa từng hoãn toái hôm sau."

" Là thế này, họ là người khai sáng, nhiều việc phải làm."

"Thần nghe nói Tần Nhị Thế cũng ..."

"Tai nào của ngươi nghe nói? Nói xem quả nhân chặt xuống."

Lưu Trường phẫn nộ rống lên, tích tắc đó y nhìn thấy Tư Mã Hỉ ngoài điện cúi đầu ghi chép. Thế là Lữ Lộc nhìn thấy đại vương bay ra, thật, đại vương bay như mãnh hổ vồ mồi, cả người vươn ra trên không, sau đó "vồ" Tư Mã Hỉ:" Con chó già lại viết gì đấy?"

"Viết đúng như sự thật." Tư Mã Hỉ giấu thẻ trúc sau lưng rống lên:

Cũng may có Lữ Lộc kịp thời khuyên can nếu không có khi họ Tư Mã đoạn tuyệt từ hôm đó rồi.

Lưu Trường tiếp đó xuất hiện trong phủ Chu Xương, lần trước bị ép rời đi, Chu Xương sinh lòng bất mãn, nói mình bị bệnh rồi nằm nhà, dâng tấu từ quan. Lưu Trường chưa thể để ông ta đi, nếu ông ta đi rồi sẽ không tìm được người thay thế.

Ông già này tuy ương, nhưng làm được việc.

Khi Lưu Trường cười ngốc nghếch đi vào trong phòng thì Chu Xương đang đọc sách, thế là ông nằm luôn xuống, quay đầu đi, không nhìn hôn quân lấy một cái.

"Trọng phụ, nghe nói người ngã bệnh, quả nhân mang ít lễ vật tới thăm, không biết đã khá hơn chưa?"

Chu Xương bấy giờ mới ngồi dậy, gắt gỏng nói:" Chưa, chỉ sợ hai ba ngày nữa là sẽ chết."

"Hả, sao trọng phụ lại nói lời không lành như thế?"

"Đại vương đã an bài Trương Bất Nghi soạn thụy hiệu cho thần rồi, thần không chết sao được?"

Lưu Trường ngớ người, mắng:" Tên gian tặc Trương Bất Nghi này, vô pháp vô thiên! Trọng phụ yên tâm đi, quả nhân sẽ trừng trị hắn ... Mà, bọn họ lấy thụy gì?"

"U ... Phần Âm U hầu." Chu Xương nghiêm mặt nói:

Lưu Trường thiếu chút nữa phì cười rồi, thấy Chu Xương nhìn mình chằm chằm nên nhịn xuống:" Quân khốn kiếp, quả nhân không tha cho chúng."

"Trọng phụ, Đại Hán này không thể thiếu trọng phụ, vắng trọng phụ mấy ngày mà thiên hạ loạn cả lên, Viên quốc tướng muốn giết ngự sử, Triệu hào tộc muốn giết Triệu vương và Giả Nghị ..."

Chu Xương trừng to mắt như muốn nói, liên quan gì tới lão phu:" Được rồi, được rồi, đại vương, bình thường đại vương có bất với thần, thần không để ý. Nhưng đại vương tuyệt không thể mở ra tiền lệ lạm sát người vô tội."

"Trọng phụ quả nhân không lạm sát, kẻ đó có tội, quả nhân chỉ ..."

"Không! Đại vương!" Chu Vương cắt lời, mặt hết sức trang nghiêm:" Cao hoàng đế sáng lập Đại Hán, đại vương phải củng cố Đại Hán, Cao hoàng đế như Vũ Vương, đại vương như Thành Khang. Hành vi hôm nay của đại vương khiến thần tử học theo, sẽ là tấm gương cho quân vương sau này."

"Quan viên học đại vương, chỉ cần nhận định ai có tội, không cần chứng cứ, bức bách người khác phải nhận, hoàng đế sau này học đại vương, nhận định ai có tội là giết ... Hành vi của đại vương, di hại trăm năm, đây không phải chuyện một triều, mà là chuyện hại cho thiên cổ."

Lưu Trường há hốc mồm.

Đây là đánh giá cao nhất mà Lưu Trường nghe được từ khi sinh ra, bình thường người ta bảo y là Kiệt Trụ, Chu Xương lại nói y là Chu Thành, Chu Khang, hai vị quân vương ấy địa vị cực cao, là hiền vương cổ xưa. Y lẩm bẩm:" Trọng phụ thấy quả nhân là Thành Khang sao?"

"Thiên hạ chưa bao giờ cường đại như bây giờ, Đại Hán ắt là thiên hạ nghìn năm như Chu Thương. Đại vương từ khi chấp chính tới nay, đánh bại Hung Nô, ổn định địa phương, giáo hóa bách tính, chỉ đốn quan lại, trấn áp hào tộc, giảm thuế má, trọng nông điên, liên hợp chư hầu, giúp thiên hạ thịnh trị ... Sao không xứng làm Thành Khang?" Chu Xương từ Lục Giả học được cách khuyên nhủ đại vương, đó là muốn khuyên phải khen trước:

Có điều sau khi ông tung ra một loạt lời khen lại không nghe thấy tràng cười đắc ý quen thuộc của đại vương. Ngược lại đại vương lại lúng túng bất an.

- Quả, quả nhân ... Chưa ai nói về quả nhân như thế ... Trọng phụ là người đầu tiên thừa nhận quả nhân." Lưu Trường có vẻ xúc động:

Chu Xương thắc mắc:" Chẳng phải Trương Bất Nghi suốt ngày nói thế sao?"

"Cái thứ môn đồ của Thân Bất Hại và Hàn Phi Tử, dù có theo Nhị Thế thì hắn cũng nói như vậy, nhưng trọng phụ thì khác."

Nghe câu này tâm tình Chu Xương tốt hơn nhiều, xem ra đại vương sáng suốt lắm, vẫn nhìn ra gian nịnh:" Đại vương thực sự là hiền quân, nên làm việc càng phải cẩn thận, thành tấm gương quân vương muôn đời, đừng làm hỏng phong khí Hoa Hạ."

"Ha ha ha, trọng phụ yên tâm, quả nhân sẽ thành thánh vương thiên cổ, làm đối tượng cho hậu nhân học theo."

Tiếp đó hai người bàn bạc rất nhiều chuyện, nhưng chuyện chế độ quan lại thì Lưu Trường lại không nhắc tới, Chu Xương là người không thích cách tân, ông ta bảo thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Chuyện này để ông ta biết muộn chút thì hơn.

Khi Lưu Trường cười rạng rỡ về hoàng cung, xách theo bầu rượu đi tới tổ miếu, Lữ Lộc đuổi theo.

"Đại vương, sao lại vui như thế?"

"Ngươi không biết à? Ha ha ha, quả nhân là người định ra phong khí Hoa Hạ, tấm gương cho các vương hậu thế."

Lữ Lộc mở to mắt, vậy phong khí Hoa Hạ trong tương lai sẽ ác liệt tới mức nào chứ?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment