"Ngươi còn dám về à? Thứ hèn nhát, nhu nhược, hôm nay ta phải giết ngươi." Hộ Đồ phẫn nộ giơ trường kiếm lên, đại vu kinh hãi nằm dưới đất, ngực bị Hộ Đồ dẫm chặt:
"Nhị đệ, bỏ đi, đừng hại mạng hắn."
"Thứ này giữ lại có ích gì, bói toán toàn đại hung, nếu chỉ thế đã đành, hắn còn hèn nhát, trước hàng Hán, sau hàng chúng ta, sứ thần chết hết, hắn lại hàng Hán ... Giờ lại nói quy thuận chúng ta. Thứ này không thể giữ nữa."
Kê Chúc nhìn đại vu với ánh mắt phức tạp, hắn đã gặp kẻ đầu hàng, chưa gặp ai nhảy qua nhảy lại như vậy, coi đại doanh Hung Nô và Hán như cái chợ rồi, chả khách khí gì.
"Thần không hàng địch, chưa từng hàng địch." Cách hô to:
Hộ Đồ cúi đầu chửi:" Tiểu nhân vô sỉ, ngươi xem ngươi mặc cái gì? Toàn thân Hán phục, chỉ thiếu khắc mỗi chữ Hán lên trán thôi, còn nói chưa hàng địch à?"
"Đại thiền vu, thần bị người Hán bắt, không phải là đầu hàng, thần còn bị thương, bị tên Lục tặc đâm một kiếm, hắn nhận ra thần, nên phái thần tới liên lạc với thiền vu.
Kê Chúc phất tay bảo Hộ Đồ thu chân lại, sai giáp sĩ đỡ đại vu lên:" Ông ta có chuyện gì muốn liên lạc với ta."
"Lục Tặc nói, nay hai nước giao chiến không có lợi gì cả, nếu đại thiền vu đồng ý nghị hòa, người Hán sẽ ngừng tấn công Hung Nô."
"Ồ, vậy Tây Vực sẽ phân chia thế nào?"
Cách do dự rất lâu mới nói nhỏ:" Đều thuộc về người Hán."
Hồ Đồ lại nổi điên, vật Cách xuống đất:" Đấy gọi là nghị hòa à, đấy là đầu hàng. Hôm nay cứ phải chém đầu ngươi tế cờ trước."
Kê Chúc lại nghe ra chuyện không đơn giản như thế, lần nữa cản Hộ Đồ:" Vậy Lục công có cao kiến gì, chẳng lẽ để bọn ta tay trắng rút đi như thế à?"
Cách vội nói:" Lục công từ thương cổ Tây Vực biết được, phía tây của Tây Vực có vùng đất quý, nơi đó rất thích hợp cho thiền vu định cư ..."
Trong miệng Cách, phía tây Tây Vực đúng là thiên đường, cái gì mà tài nguyên phong phú, tái tạo đế quốc, ngày sau phản công Đại Hán, nói cho Hộ Đồ há hốc mồm..
Kê Chúc cũng nắm không ít tin tức về phía đó, hắn luôn tìm lối thoát cho Hung Nô.
Tây Vực tuy nhiều sản vật, là căn cơ không tệ, nhưng muốn dựa vào Tây Vực để đối đầu với người Hán thì không thể nào. Kê Chúc coi trọng Tây Vực, cũng chỉ coi Tây Vực là bàn đạp, muốn thu phục thế lực Tây Vực áp chế người Hán tây tiến.
Còn về phía tây Tây Vực, Kê Chúc biết Nguyệt Thị vương trước kia chiến bại có ý chạy tới đó, vì có nước Đường cứu viện nên bỏ ý định này.
Trong miệng rất nhiều người, đó tựa là một nơi vật tư phong phú, chẳng làm gì cũng không sợ đói, tin đồn có rất nhiều. Khiến Kê Chúc bất an là, tựa hồ người Hán đang cố tình lan truyền tin đồn đó, khiến hắn không quyết được.
Hộ Đồ vừa mong đợi lại vừa lo lắng nói:" Đại ca, nếu không chúng ta phái một đội quân đi xem thế nào, nếu đúng như lời đồn thì ...."
Kê Chúc nghĩ nhiều hơn Hộ Đồ, nếu bên đó cũng có một nước lớn như Đại Hán thì sao? Thương cổ từ phía đó tới kẻ nào kẻ nấy kiêu ngạo, không coi ai ra gì, đồng thời trêu chọc hai cường quốc, mình còn đường sống không?
Sau khi sai người đưa Cách đi, Kê Chúc mới nghiêm túc nói:" Ta định phái sứ thần bái phỏng quốc gia bên kia, đệ thấy sao?"
"Bái phỏng? Ồ, đại ca định thăm dò hư thực bên đó à? Không thẹn là đại ca, vậy đệ đi cho."
"Đệ không thể đi, phía Hà Tây cần đệ tọa trấn, đệ cứ yên tâm nghênh địch là được, mọi việc có ta rồi."
"Vậy tên phản tặc kia, có giết không?"
"Không cần, giờ chúng ta cần thời gian, có thể giảm bớt va chạm với người Hán là tốt nhất. Đương nhiên quấy rối cướp bóc Hà Tây không thể dừng, lần này đệ đi, dùng cờ Ô Tôn."
Cùng lúc ấy, có vị đại vương nào đó say khướt trong tổ miếu, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy mà thị vệ trông tổ miếu lại vui mừng, dù sao đại vương từng làm chuyện thái quá hơn nhiều.
"A phụ ..." Lưu Trường ợ hơi rượu:" Chu tướng nói con là quân vương như Thành Khang, còn nói con sẽ kiến lập cơ nghiệp 800 năm cho Đại Hán ..."
"Con vui lắm, bình thường họ toàn chửi mắng con, được khen một lần không dễ."
"Bọn họ không thích con ... Cơ mà con cũng không thích bọn họ, kẻ nào kẻ nấy ra vẻ đạo mạo, lại toàn làm chuyện bẩn thỉu, con đường đường chính chính, tới lượt chúng nói à?"
"Ài, a phụ xem người để lại đống lộn xộn gì, a phụ đi đã đành, nhưng phải để Tiêu Hà lại, Tào Tham lại chứ, người mang họ đi cả, thật không ra gì."
"Thằng nhãi nhà con chẳng ngoan như con, luôn làm con giận, a phụ chắc thích nó."
"Chu tướng nói, con sẽ là thiên cổ nhất đế, địa vị còn cao hơn a phụ, a phụ chớ giận, có giận thì đi tìm Chu Xương, còn giận quá muốn đánh người đừng tìm Vũ Dương hầu, tìm đại ca ấy."
"Vũ Dương hầu là tên ngốc, ông ta dám đánh lại đấy ..."
Khi Lưu Trường đang tâm sự với a phụ thì Trương Thích Chi tới, ngửi thấy mùi rượu thì cau mày. Cận thị vội vào bẩm báo, Lưu Trường phất tay.
"Thiên hạ đâu ra cái lý quân vương đi đón đại thần, bảo hắn vào đây."
Trương Thích Chi đành đi vào, thấy Lưu Trường ngồi như lưu manh, nhắc: "Đại vương, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, không thể như thế?"
"Sao, ta uống rượu tán gẫu với a phụ là bất hiếu à?"
"Đất tổ miếu, muốn vào phải tắm rửa chay tịnh, thay y phục mới chưa từng mặc, chạy bước ngắn, cởi giày hô to tên tuổi, quỳ bài ..."
Lưu Trường cắt lời:" Ngươi không phải Nho gia, sao nói cái này?"
"Hiếu và Lễ không phải thứ mỗi Nho gia có, chẳng lẽ trước Khổng Tử, nhi tử không biết hiếu kính cha mẹ, tuân thủ lễ nghi sao?"
"Dù sao luật pháp không ghi cấm uống rượu trong tổ miếu, ngươi cũng chẳng quản nổi."
Cái này đúng là thật, dù sao trước Lưu Trường thì ai có thể nghĩ tới có người sẽ làm thế chứ?
Trương Thích Chi thấy đại vương không nghe khuyên can thì cũng không khuyên nữa: "Đại vương, thần tra rõ vụ án mưu phản, tất cả người liên quan đã bị bắt, nhưng Trương ngự sử không muốn kết án, dù thần lấy ra bao tội chứng, hắn đều nói thần chưa tra rõ."
"Hử, dưới thời thái bình thịnh thế của quả nhân, chuyện này làm càng nhanh càng tốt, sao hắn còn muốn kéo dài? Người đâu, mang Trương Bất Nghi tới cho quả nhân." Lưu Trường cau mày lẩm bẩm:" Xảy ra chuyện này là do nhị ca không biết dùng người, không liên quan tới quả nhân, đúng thế ... Chẳng liên quan gì tới quả nhân."
Rất nhanh, Trương Bất Nghi tới tổ miếu.
Là xá nhân đại vương nhiều năm, Trương Bất Nghi quá hiểu đại vương rồi, hiểu tới mức Lưu Trường chưa mở miệng hắn đã biết đại vương tìm mình vì việc gì.
Hắn rất ngông nghênh phất tay bảo Trương Thích Chi rời đi.
Trương Thích Chi thấy Lưu Trường không có phản ứng gì cả, đành rời đi.
Lúc này Trương Bất Nghi mới cười hì hì tới bên rót rượu cho đại vương.
"Bất Nghi, quả nhân vội kết an, ngươi trì hoãn cái gì?"
"Bệ hạ, án này không thể kết." Trương Bất Nghi hỏi nhỏ:" Bệ hạ thấy trên triều ai làm bệ hạ khó chịu nhất."
Lưu Trường đáp không cần nghĩ một giây, giọng chắc nịch:" Trần Bình."
Nếu bệ hạ không thích Trần Bình, vậy hãy bảo Trung Hành Thuyết nói vụ án này có liên quan tới Trần Bình, ha ha ha, lấy tội danh mưu phản bắt ông ta, ai dám nói gì?
"Chúng ta vu oán đại thần như thế không ổn."
Trương Bất Nghi tròn mắt, cầm bầu rượu lên ngửi, chẳng lẽ có kẻ cho bệ hạ uống rượu giả, nếu không sao bệ hạ nói lời ấy được?
Lưu Trường rất nghiêm nghị nói:" Quả nhân là bậc Thành Khang, là thiên cổ nhất đế, là tấm gương muôn đời, sao có thể làm loạn."
"Hả, bệ hạ có chí hướng này từ bao giờ?"
"Mấy canh giờ trước, Chu Xương nói như thế."
Trương Bất Nghi đau lòng đấm đất:" Bệ hạ bị con chó già Chu Xương đó lừa rồi, ông ta nói như thế để bệ hạ làm theo ý ông ta, đưa bệ hạ lên cao để bệ hạ không xuống được nữa. Bệ hạ đừng để ông ta lừa."
"Á, con chó già này thì ra dụng tâm hiểm ác như thế, quả nhân đã nói sao ông ta đột nhiên khen quả nhân mà. Không được, quả nhân không thể đi lạc vào chính đồ .. À ngã rẽ."
Lưu Trường sực tỉnh đứng dậy, mình không thể bị Chu Xương xúi bẩy, phải giữ vững bản tâm mới phải. Lưu Trường vội kéo Trương Bất Nghi ra ngoài, nửa chừng dừng lại chỉ linh vị mắng:" A phụ toàn để lại loại người gì thế?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com