Hai người tới Tuyên Thất điện, Lưu Trường bảo Trương Bất Nghi tạm thời không được động tới Trần Bình, trước tiên xử lý vài thủ phạm chính của vụ mưu phản này đã, giảm ảnh hưởng xuống, vỗ về trên dưới, rồi tính kế lâu dài. Trương Bất Nghi tiếc cho cơ hội tốt, nhưng đại vương đã nói, tất nhiên hắn nghe theo.
Một lúc sau Lưu Trường triệu kiến Trần Bình, Sài Vũ, Lưu Kính, Triệu Bình, những đại thần phái cấp tiến, lại mời Lưu hầu tới dự tính. Triệu Bình không phải phái cấp tiến nhưng ông ta từng là xá nhân, là tâm phúc tuyệt đối.
Lưu Trường muốn thảo luận chế độ quan lại.
Lần đầu đại vương mời các đại thần tới bàn việc, mọi người không quen, trước nay trừ yến tiệc ra, đại vương đã bao giờ gọi quần thần tới bàn việc đâu.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn các đại thần ở xung quanh:" Đại Hán dùng chế độ của Tần, nhưng nay thế cục không giống thời Tần nữa, quan lại phân công không rõ, chức quyền hỗn tạp, phải cách tân từ tam công."
"Vậy đại vương thấy nên cách tân thế nào?" Triệu Bình hói:
"Rắm thối, quả nhân mà biết thì còn cần gì các ngươi, lần này bảo các ngươi tới là để các ngươi định ra chế độ quản lý hoàn thiện cho quả nhân, phải đầy đủ phương diện, không được khiến quan lại quá nhiều cũng không thể khiến chức quyền hỗn loạn. Phải phân công rõ ràng, ai chức phận nấy, giám sát lẫn nhau."
Lưu Trường nói rõ yêu cầu, quần thần cau mày, chuyện này không thể xong trong một sớm một chiều.
Có điều lần đầu đại vương nghiêm túc triệu tập đại thần làm việc đàng hoàng, quần thần không muốn làm y thất vọng, thời gian tiếp đó bắt đầu tranh luận.
Triệu Bình muốn thiết lập 13 vị quốc tướng, mỗi quốc tướng phụ trách lĩnh vực khác nhau, an bài chúc quan, xóa bỏ cơ cấu khác.
Lưu Kính thì hi vọng bỏ tam công, thiết lập các khanh, chỉ chịu trách nhiệm với thiên tử.
Sài Vũ là võ phu, ông ta không giỏi ăn nói, nhưng suy nghĩ của ông ta rất cấp tiến, hi vọng tách quan lại với tướng lĩnh ra. Người được phong tướng quân thì yên tâm luyện quân, không lẫn lộn với chuyện quản lý địa phương nữa.
Ý tưởng của bọn họ rất nhiều, bắt đầu nghị luận một cái, không khí liền trở nên sôi nổi.
Trương Bất Nghi không vội lên tiếng, Trương Lương cũng vậy.
Lưu Trường sai người lấy bút mực để họ ghi lại, trao đổi ý kiến cho nhau, hơn một canh giờ sau Lưu Trường mệt bã người, ngáp lên ngáp xuống.
"Chư công, đại sự quốc gia bậc này không thể lơ là, mọi người yên tâm ở đây bàn bạc đi. Lộc, đi sai người làm đồ ăn mang tới." Lưu Trường căn dặn xong đứng dậy:" Quả nhân còn có chuyện quan trọng khác phải làm, các khanh tiếp tục thảo luận đi, tối trả lời quả nhân."
Lưu Trường rời đại điện, vừa đi vừa dụi mắt, tới Hậu Đức Điện ngủ. Nhưng vừa mới chợp mắt được một lúc thì có người lay y.
"Xu, nàng làm gì thế?"
"Đại vương, sao lại ngủ giữa ban ngày, thiếp thấy có bao nhiêu đại thần đang làm việc, chưa rời cung, vậy mà chàng đã đi ngủ."
Lưu Trường coi như không nghe thấy, kéo ngay Tào Xu tới, ôm vào lòng. Tào Xu tuy không cao như Phàn Khanh, nhưng tuyệt đối không thấp, có điều ở trong lòng Lưu Trường liền biến thành nhỏ xíu. Lưu Trường vùi đầu vào tóc nàng ngửi.
"Đại vương!" Tào Xu chẳng làm gì được y, đành đem Lữ hậu ra dọa:" A mẫu sắp về rồi, chàng vẫn nằm thế à?"
"Về thì về, quả nhân đường đường đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, không sợ ai, chẳng lẽ sợ a mẫu?"
"Dù không sợ thì phải chuẩn bị mới phải chứ?"
"Đợi a mẫu tới hẵng hay."
Lưu Trường vừa nói vừa cho tay vào áo Tào Xu, nãy còn buồn ngủ, giờ hứng chí bừng bừng. Ai ngờ lại có cận thị ở gian ngoài cấp báo.
"Đại vương, Hà Tây bị tập kích, nghe nói là kỵ binh Ô Tôn, Loan công phái người xin chi viện, ngài ấy đã cầm quân kháng cự."
"Cái gì? Loan Bố à? Chu Bột làm ăn kiểu gì vậy?"
Lưu Trường từ trên giường nhảy xuống, vừa mặc y phục vừa chạy ra ngoài: "Mau chóng triệu tập Bắc quân, nói với thái úy, triệu tập toàn bộ quân đội nước Đường."
"Đại vương, đại vương, đừng phát binh vội, ở đây có thư của Loan công." Cận thị đuổi theo đại vương đưa thư:
Lưu Trường giật ngay lấy thư xem, yên tâm phần nào:" Chu Bột thật to gan ... Có điều tình cảnh của Loan Bố quá nguy hiểm rồi ..."
Ngoài thành Trường An, giáp sĩ mở đường, kỵ sĩ bôn ba qua lại, cờ xí các màu phiêu đãng trong gió, bách quan đông đủ. Chu Xương, Triệu Bình, Hàn Tín, Trương Bất Nghi hơi cúi đầu, đứng trên cùng bách quan.
Dưới lọng vàng thiên tử, Lưu Doanh rất thiếu tự nhiên, thi thoảng nhìn về phương xa, hết sức bất an. Bên cạnh hắn là mười mấy đứa bé, sắc mặt đều nghiêm túc.
Phương trước Lưu Doanh, Lưu Trường đang nhỏ giọng bàn bạc với Lữ Lộc, có vẻ đang nói quốc sự, sắc mặt trang trọng vô cùng. Lưu Doanh ít khi thấy đệ đệ như vậy, có điều hắn cũng nghe thấy rồi, Hà Tây lại bùng phát chiến sự.
Nhìn Lưu Trường nghiêm túc như thế, xem ra chiến sự không lạc quan.
Lưu Doanh thở dài, mình vô dụng làm khổ đệ đệ.
"Trang phục này của quả nhân hình như không hợp, cái đai ngọc thạch không nên màu đỏ, quá rực rỡ, ngươi thấy nên về thay không?"
"Không ạ, đại vương, cái đai này hợp với y phục lắm."
"Ha ha ha, ngươi xem hài của quả nhân thế nào, cống phẩm của Nam Việt đấy ..."
Ai có thể ngờ tráng hán như thiết tháp lại nghiêm tục cùng tâm phúc thạo luận vấn đề này chứ?
Lưu Doanh thấy nụ cười xuất hiện trên mặt Lưu Trường thì thở phào, xem ra thế cục Hà Tây chưa tệ tới mức không thể cứu vãn.
Nhưng nghĩ tới chuyện tiếp theo, hắn lại lo thon thót.
Hôm nay bày thế trận long trọng như vậy là vì thái hậu sắp về, bọn họ phải đi đón, Lưu Trường hạ lệnh, ai không tới chém đầu. Nghe câu này, đám phu nhân của Lưu Doanh bế cả con còn quấn tã ra, dù sao đại vương thích đánh người già trẻ nhỏ, không thể không phòng.
Lưu Doanh biết, lần này mình phạm lỗi lớn, sủng thần của mình mưu phản, còn muốn mở hoàng cung từ bên trong, thật không biết a mẫu sẽ đối xử với mình như thế nào?
Bà có giết hết sủng thần của mình không?
Sài Vũ có ý này, Trường đệ hay dở gì còn nể mặt mình khoan thứ cho người không tham dự phản loạn, nhưng a mẫu không cố kỵ gì cả.
Lưu Doanh cảm thụ được ánh mắt của Lưu Trường, nhìn y một cái, lòng ấm áp, thằng nhãi này còn quan tâm tới mình.
Lưu Trường bảo với Lữ Lộc:" Ta thấy huynh sợ tới tái mặt rồi, lát dọa thêm một chút."
Thái hậu xuất hành, nghi trượng tất nhiên là không thể thiếu, giáp sĩ hai bên tạo thành bức tước người, Lưu Trường đi nhanh tới phía trước liền thấy ba thớt tuấn mã phòng về phía mình.
Ba thằng nhãi con đang dương dương đắc ý vẫy tay với giáp sĩ, rồi ra hiệu cho đại thần ở xa.
Lưu Tường cười rách miệng, thấy Lưu Trường cũng không xuống ngựa.
"Trọng phụ khách khí quá, cần gì dùng nhiều người như thế đón bọn cháu! Không cần đa lễ."
Lưu Trường nheo mắt, à, có kẻ chán sống rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com