Khi xa giá của thái hậu dừng lại, Lữ hậu một mình đi xuống, không cần ai đỡ, có thể nhìn ra, chuyến về quê này với bà mà nói là chuyện tốt. Rời khỏi tường cung cao vút, trạng thái tinh thần của bà tốt hơn nhiều.
"A mẫu !"
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, Lưu Trường chạy tới như bay, mấy giáp sĩ bên thái hậu mặt trắng bệch, đại vương khác nào cái chiến xa xông tới, chạy khiến mặt đất rung rinh, toàn thân sát khí. Lỡ va chạm một cái thì ...
Lữ hậu ngẩng đầu, nhưng trong mắt bà chỉ thấy thằng bé cao hơn mặt đất chút xíu, vươn tay ra, lẫm chẫm chạy về phía mình cười ngốc nghếch.
Thái hậu trở về, quần thần thở mạnh cũng chẳng dám, Lưu Doanh càng run bần bật, chỉ có Lưu Trường hớn hở nắm tay a mẫu không buông. Lữ hậu nhìn nhi tử ngốc của mình, mắt dừng ở ống tay áo và cổ áo rồi gật đầu.
Không bẩn, tốt.
"A mẫu lên xe đi, chúng ta về trước!"
"Quần thần ra đón, sao có thể làm thế?"
Lữ hậu mắng một câu, cùng Lưu Trường tới trước mặt quần thần gặp gỡ. Mặc dù thái hậu mỉm cười nhưng quần thần vẫn sợ, bà không để ý tới Lưu Doanh, khiến mặt Lưu Doanh càng không còn sắc máu.
Được quần thần vây quanh, Lữ hậu thong thả đi về phía Trường An.
Bước chân của Lữ hậu rất có khí chất, dù tuổi đã cao, bước chân của bà vẫn rất vững, thong dong, không như vị đại vương nào đó nhìn ngang ngó dọc, thi thoảng sờ mũi, chẳng hề có uy nghi quân vương.
Đi một lúc, Lữ hậu nhớ ra:" Đám An đâu, không phải chúng muốn đi trước gặp con à?"
"À chúng đi xa mệt nên về nghỉ rồi ạ."
Lưu Trường ra hiệu Lữ Lộc đi theo a mẫu, bản thân ra sau đội ngũ, rất nhanh y thấy Trương Thương đầu rũ xuống, hai chữ không vui viết rõ lên mặt.
Trương Thương có khoảng thời gian thanh nhàn hiếm có ở nước Lương, không ngờ cuối cùng vẫn bị triệu về triều.
"Sư phụ!" Lưu Trường cười ha hả nắm tay Trương Thương:" Rốt cuộc sư phụ đã tới, sư phụ không biết, vắng sư phụ, quả nhân khổ vô cùng, bao nhiêu người như vậy mà làm không xong phương an cải cách chế độ quan lại."
Trương Thương sững sờ:" Đại vương muốn cải cách chế độ quan lại?"
"Cái này nói sau, chiến sự ở Hà Tây quan trọng hơn."
"Hà Tây có chiến sự à?"
"Có, nhưng sư phụ không cần lo, lúa gạo Nam Việt công lên chỉ cần phổ biến toàn quốc, chúng ta tác chiến không lo thiếu lương thực nữa."
"Lại còn muốn phổ biến nông sản mới?" Trương Thương hít thở sâu:" Đại vương, thần già rồi ..."
Không đợi ông ta nói hết Lưu Trường quay sang trêu đứa bé được một phụ nhân bế trong lòng:" Đáng yêu quá, đây cũng là nhi tử của sư phụ phải không, chắc chưa được một tuổi ... Mà sư phụ vừa nói gì thế?"
"À, không có gì đâu."
"Trường!"
Có hai kẻ lén la lén lút tới bên cạnh, Lưu Trường quay sang ngạc nhiên:" Sao hai người ở đây?"
Triệu Thúy u a ú ớ nói không ra, Triệu Muội đáp:" Bọn thần từ Nam Việt về, đi qua nước Lương bị thái hậu chặn lại, muốn bọn thần cùng về Trường An."
Lưu Trường hiểu ngay vì sao tên này trông sợ hãi như thế, quả nhiên sức uy hiếp của a mẫu cao hơn mình.
"Đi nào, đừng ngẩn ra thế, còn sống là may rồi.
Lữ hậu đại khái vì ở nước Lương đã lâu, sau khi về Trường An cũng thong thả ngắm cảnh đường phố, ở gần bà nhất là Trần Bình đang nhỏ giọng nói gì đó, hai người đều nói rất nhỏ, không rõ nói gì.
Chỉ thấy sắc mặt Lữ hậu rất kém, chắc chắn tên gian thần không nói được gì hay ho.
Quần thần đưa thái hậu tới tận cửa hoàng cung rồi rời đi. Lưu Trường cũng bảo cha con Triệu Thủy nghỉ ngơi vài ngày rồi theo a mẫu tới Trường Lạc cung.
Về tới Trường Lạc cung, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Lữ hậu biến mất, trở nên hết sức nghiêm túc. Phàn Khanh vừa rồi còn làm nũng, lúc này cũng sợ tới cứng người, đứng im tại chỗ không dám nói gì nữa.
"Các ngươi lui cả đi, Trường ở lại."
Mọi người vội vàng rời đi, Lưu Trường ngồi xuống trước mặt Lữ hầu cười hì hì:" A mẫu, có phải không có con ở bên ăn gì cũng vô vị, cả ngày nhớ tới con không?"
"Tặc nhân đã trà trộn vào cung rồi mà con còn cười được à?"
"Chuyện này đám Trương Bất Nghi đã giải quyết rồi, a mẫu đừng lo."
"Bọn họ chưa giải quyết, mở trừ cỏ thôi, chưa nhổ rễ."
"A mẫu, con chuẩn bị để đại thần cải cách chế độ quan lại, không thay đổi nhiều, chỉ bố chí lại chức quyền, không hỗn loạn như bây giờ, tăng cường giám sát. Sau này ngự sử giám sát tấu lên, đình úy bắt người thẩm phán ... Tóm lại a mẫu đừng lo, con sẽ giải quyết tận gốc."
"Con gọi Trương Thương tới đây là vì chuyện này."
"Vâng, nói tới định ra chính sách, cả Đại Hán không ai bằng ông ấy, chỉ là tính cách quá lười. Có điều có a mẫu, không sợ ông ấy làm biếng."
Thằng nhãi này đang đợi mình dọa người khác đây, Lữ hậu lườm y.
Lưu Trường vội nói:" A mẫu, hiện rất nhiều chuyện được con an bài rồi, người không được tự ý can thiệp, nếu hỏng chuyện của con, con sẽ về nước Đường làm chứ hầu vương đấy."
"Ừ, nếu con làm tốt, ta sẽ không xen vào ... Có điều ta còn một việc phải làm, đi gọi Lưu Doanh tới đây."
Khi Lữ hậu gọi thẳng họ tên tức là chuyện nghiêm trọng lắm rồi, Lưu Trường sai người đi gọi Lưu Doanh, còn mình cẩn thận bóp vai cho a mẫu.
"A mẫu khó khăn lắm mới điều dưỡng khỏe thế này, vậy đừng nổi giận, phải bảo trọng sức khỏe. Đại ca giao cho con xử trí, con đấm một phá là được."
Hai mẹ con đang tán gẫu thì Lưu Doanh khiếp đảm đi vào quỳ xuống:" A mẫu."
Lữ hậu nhìn đứa con này chỉ có sự thất vọng, thậm chí chẳng muốn đánh hắn nữa:" Ngươi không giúp được huynh đệ, ta không trách ngươi, nhưng ngươi không nên dung túng gian tặc, mưu hại huynh đệ ngươi."
"Con không biết nhìn người, xin a mẫu nghiêm trừng."
Lưu Trường hưng phấn đi tìm gậy gỗ, đưa Lữ hậu, háo hức đợi a mẫu ra tay. Nhưng Lữ hậu nhìn Lưu Doanh một lúc như đợi hắn biểu hiện gì đó, chỉ tiếc hắn chỉ quỳ đó không nói không rằng, bà nhẹ nhàng đặt gậy gỗ sang bên, chỉ nói đúng một câu:" Ngươi ra ngoài đi."
Giây phút đó Lưu Doanh chợt nhận ra, kỳ thực bị a mẫu đánh là chuyện may mắn, a mẫu đánh ngươi, tức là còn quan tâm tới ngươi, còn mong đợi vào ngươi. Bây giờ không cả muốn đánh mình nữa, dường như hoàn toàn bỏ mặc, không bận tâm ngươi ra sao nữa rồi.
Lưu Doanh hồn xiêu phách lạc rời Trường Lạc cung, a mẫu không đánh, cũng không mắng, nhưng làm hắn khổ sở hơn gấp bội.
Lưu Trường cũng chẳng biết phải nói gì.
"Trường, xử tử toàn bộ cận thị bên cạnh hắn, ta sẽ an bài người mới, xây một cái điện mới để hắn chuyển tới ở. Sau này con ở Cam Tuyền cung, bảo Xu vào Tiêu Phòng điện, làm việc ở Tuyên Thất điện."
"Chuyện này nói sau được không ạ, con sợ không quen."
"Mai chuyển đi."
"Dạ ..."
Lưu Trường không quấy nhiễu Lữ hậu nghỉ ngơi, rời Trường Lạc cung, gọi Lữ Lộc tới, nhỏ giọng dặn: "Xử tử toàn bộ cận thị tham gia mưu phản, ai không liên quan cho ít tiền tài, để họ đi nơi khác sống, đừng về Trường An nữa."
"Vâng!"
Lưu Trường sờ đầu, bất lực về Hậu Đức Điện, chưa về tới nơi đã nghe thấy tiếng a phụ ca hát, tức thì vui vẻ đi vào, quả nhiên thằng nhãi An đang bị Xu đuổi đánh.
"A mẫu, a phụ đánh rồi, đánh rồi."
"Ta thấy con tung tăng thế kia, tức là đánh chưa đủ."
"A phụ cứu con!"
Lưu An nấp ở sau Lưu Trường, nó rất ủy khuất, chuyện xấu không phải do nó làm, sao nó bị ăn hai trận đòn. Khi bọn chúng mới về bị Lưu Trường xuống ngựa đánh một trận rồi, hai đứa kia còn đang nằm sấp dưỡng thương kìa.
Nó về định mách a mẫu, ai ngờ lại bị một trận đòn nữa.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com