Lưu Trường thấy, tuổi thơ của Lưu An không hoàn chỉnh, vì nó ăn đòn ít hơn mình. Có điều lần này y có việc quan trọng hơn, tạm thời bảo Khanh cho thằng nhãi đi, mình thì kéo tay Xu nói chuyện chuyển nơi ở.
"Tiêu Phòng Điện à?"
Tào Xu sợ hãi, Tiêu Phòng Điện kỳ thực chỉ là một đại điện bình thường, chỉ vì Lữ hậu ở đó thời gian dài nên mới mang tính chất khác biệt, giờ Lữ hậu muốn nàng vào ở, ý tứ càng rõ.
"A mẫu muốn đại vương trực tiếp kế thừa ngôi vị à?"
"Có ý này, khả năng a mẫu thấy Nhị ca sẽ còn phạm sai lầm." Lưu Trường thở dài, vì đại ca không có biểu hiện gì muốn sửa sai, nên a mẫu đoán chừng tuyệt vọng rồi:
"Vậy đại vương thấy sao?"
"Làm hoàng đế chẳng thống khoái, có điều thuyết phục được a mẫu không dễ. Nàng chuyển tới đi, chuyện khác nói sau."
Hôm sau Tào Xu chuyển tới Tiêu Phòng điện, tin tức này làm hoàng cung chấn động, song không ai dám nói gì. Dù sao nếu không có hoàng hậu cho phép, ai mà dám chuyển vào chứ?
Tào Xu không dám đụng vào trang trí ở Tiêu Phòng Điện, nàng cũng không dám nghỉ ngơi ở đó, số lần tới gặp Lữ hậu ngày một nhiều.
Lưu Trường lờ luôn chuyện này đi, mấy ngày sau lại xảy ra cả đống chuyện, chuyện lớn nhất là có một đám quyền quý họ Lữ bị bắt, người ra lệnh bắt bọn chúng là Lữ hậu.
Đám người này dựa vào thế lực Lữ hậu, thường ngày vô pháp vô thiên, trừ Lưu Trường ra thì không để ai vào mắt. Nhưng lần này, người ra tay với bọn chúng lại chính là Lữ hậu, đây chính là lần đầu.
Tổng cộng có mười hầu gia bị trừ bỏ tước vị, lại thêm lượng lớn quan chức họ Lữ bị bãi miễn, từ quan. Tức thì quần thân reo hò, quyền quý họ Lữ kiềm chế bớt không ít, không dám ngông nghênh như trước.
Bọn chúng không dám oán trách Lữ hậu, Lưu Trường mà quay sang chửi Liễu Bình hầu kẻ khơi lên chuyện này, thứ đáng chết đó liên lụy mọi người.
Kiến Thành hầu tuổi cao lần nữa tới Hậu Đức điện, ông ta là người bao che người thân tới mức mù quáng.
"Người trong tộc làm sai, trừng phạt là nên, nhưng thái hậu làm thế phải chăng có hơi nặng?" Lữ Thích Chi cẩn thận hỏi:
"Bọn chúng bảo ngươi tới khuyên à? Người trong tộc ngang ngược, ta và ngươi tuổi cao, đợi chúng ta không còn, Trường có nhân nhượng chúng không? Nay giết một tên, sau này bớt chết vài đứa."
Lữ Thích Chi thở dài không nói nữa.
Sức khỏe ông ta đã kém lắm rồi, ngày ngày uống thuốc, gần như đã đi tới cuối con đường sinh mệnh. Nhìn ông ta như thế, Lữ hậu cũng không dễ chịu.
"Quê nhà vẫn ổn chứ ạ."
"Ừ, không có gì thay đổi."
"Thần cũng rất muốn về thăm, nếu thần không còn nữa, xin thái hậu đưa thần về an táng cố thổ."
Thái hậu im lặng rất lâu mới nói:" Được."
…… ………….. ………..
Gió thổi rất ấm, Tiêu Phòng Điện vì có bức tường đặc thù, mỗi khi tới mùa, dưới ánh nắng sẽ trở nên sáng khác thường.
Tào Xu và Phàn Khanh được cung nữ tháp tùng, tản bộ trong Tiêu Phòng Điện, trong điện hơi nóng, bên ngoài thì vừa vặn. Hoàng cung thời Cao hoàng đế còn trống trải buồn tẻ, lúc này màu xanh tươi mát, Cao hoàng đế ra lệnh trồng cây, giờ hậu nhân được hưởng bóng mát.
Giờ Tào Xu là chủ hậu cung thực sự, rất nhiều việc trong cung do nàng lo liệu, dù đám phi tử của Lưu Doanh cũng ngày ngày tới bái kiến. Phàn Khanh tính cách sái thoát không thích chuyện này, dù có người tới nàng cũng lạnh nhạt.
Tào Xu thì khác, nàng đối xử với người khác ôn hòa, chủ ý chừng mực mà không khiến người khác thấy bị xa lánh, rất nhanh được mọi người yêu quý. Quan trọng nhất là Tào Xu không vì địa vị ngày nay mà đắc ý, nàng vẫn đi bái kiến thái hậu như trước, còn thêm thân thiết.
"Mấy ngày không thấy đại vương, đại vương vì quốc sự mà vất vả, mọi chuyện đều đặt lên người vương hậu, đúng là làm vương hậu khổ rồi." Một phi tử của Lưu Doanh nói:
"Khổ là đại vương mới đúng, chúng ta chỉ làm việc nhỏ thôi, đại vương gần đây ít về nhà, suốt ngày cùng quần thần bàn bạc quốc sự. Những lúc thế này chúng ta không nên gây chuyện, để đại vương yên tâm." Tào Xu nói:
"Vâng!"
Hậu cung Lưu Doanh chẳng yên bình, hoàng hậu không chấn nhiếp nổi đám phi tử, Tào Xu thi thoảng phải ra tay, để những kẻ đó khỏi làm loạn. Ở nơi Lưu Trường không biết bọn họ đã tranh đấu rất nhiều lần, vì thái hậu còn đó nên mới không dám làm quá mà thôi.
Đúng lúc này có đoàn người ở đối diện đi tới.
Xung quanh cũng có mấy phi tử, cung nữ đi theo, mà đi đầu là Tào hoàng hậu.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lạnh hẳn xuống.
Hai tỷ muội cùng ở trong hoàng cung, vì các loại biến cố tình cảm không như xa, tới mức gặp nhau không nói rồi. Khi hai bên đi qua nhau, Phàn Khanh không nhịn được nhảy ra:" Hoàng hậu thấy vương hậu, sao không hành lễ?"
Nếu nói Tào Xu và hoàng hậu chỉ là lãnh đạm thì Phàn Khanh và hoàng hậu cực kỳ ghét nhau. Tào Xu vì hòa hoãn quan hệ hai tỷ muội, thường đem ít y phục, cơm nước mình làm đưa hoàng hậu. Về sau nàng chăm sóc Bột, nên nhờ Khanh đưa hộ.
Kết quả Phành Khanh vừa đưa tới, hoàng hậu sai người đổ đi.
Phàn Khanh sao nhịn được, nếu không phải khi đó nàng mới sinh con thì đã ra tay đánh người.
Từ sau đó trở đi quan hệ hai bên ngày một tệ. Tào Xu cũng hối hận vì nhờ Phàn Khanh làm việc này.
Nghe Phàn Khanh nói thế, hoàng hậu chỉ lạnh lùng nói:" Luận tư, ta là tỷ tỷ, luận công, ta là hoàng hậu, làm gì có chuyện hoàng hậu bái kiến vương hậu?"
Phàn Khanh cười to:" Ngươi không bái kiến, ta bảo với đại vương, để chàng đánh chết ngươi!"
"Khanh, chớ nói bừa." Tào Xu gọi Phàn Khanh lại, đích thân đi tới:" Đại tỷ gần đây có khỏe không?"
Hoàng hậu chỉ gật đầu một cái rồi đi, các phi tử khác cúi đầu, không ai dám xen vào chuyện này. Phàn Khanh chưa nguôi giận:" Trước kia chúng ta tôn trọng cô ta như thế, cô ta không biết điều. Nếu chọc giận muội, muội cho một đấm."
"Chuyện phiền lòng của tỷ ấy không ít, bỏ qua đi."
Hoàng hậu đánh mặt tới điện mới, Tường đang ngồi bên cạnh Lưu Doanh, nghe a phụ vừa viết vừa kể chuyện gì đó. Nhìn cha con họ như vậy, thần sắc hoàng hậu hoảng hốt, đứng đó rất lâu không nói.
"A phụ, đọc cái này có tác dụng gì?"
"Đại trượng phu phải rong ruổi sa trường, da ngựa bọc thây, sao lại học cái này chứ?"
"Rong ruổi sa trường à? Vị mãnh tướng này, ngài giương được cung mấy thạch?" Lưu Doanh liếc nó một cái hỏi:
Lưu Tường xấu hổ gãi đầu:" Con vẫn đang học xạ kỵ."
"Thân là quân vương phải như Thất trọng phụ con, rong ruổi sa trường, hoặc như Tứ trọng phụ con, quản lý một phương. Con sắp tới đất phong rồi, không thể chẳng làm gì như thế!"
Lưu Tường buột miệng:" A phụ cũng ..."
Nói được một nửa, nó vội ôm lấy miệng.
Nhưng Lưu Doanh không giận, cười chua chát:" Con nói đúng, ta tuy là huynh trưởng bọn họ, nhưng chuyện gì cũng để họ vất vả, bản thân chẳng làm được gì, thi thoảng còn níu chân họ. Ngược lại còn được họ chiếu cố, thực sự không nên."
"Vì thế ta hi vọng con có thể làm tốt hơn, chuyện ta không làm được, chiếu cố cho các huynh đệ con, gánh lấy chức trách đích tôn của Cao hoàng đế. Ta hồi nhỏ không hiểu chuyện, học ít kiếm pháp, chẳng đạt tới trình độ cao, lại học ít sách, nhưng chẳng thể đem vận dụng ... Tường, con phải thành hiền vương thực sự."
Lưu Doanh kỳ vọng rất lớn vào nhi tử, sự kỳ vọng này làm Lưu Tường kích động lắm, mặt đỏ bừng bừng đứng dậy nói lớn:" A phụ yên tâm đi, con sẽ cai trị tốt Hà Tây, đánh bại Hung Nô, để trọng phụ mỗi ngày yên tâm đi săn. Dùng đầu Kê chúc bái tế trọng phụ, để trọng phụ ngậm cười chín suối."
Mới đầu Lưu Doanh còn gật gù hài lòng, nhưng nghe tới câu sau thì gõ đầu nó:" Trọng phụ con còn trẻ, tế bài cái gì, là hiến."
"À, đúng đúng, hiến cho trọng phụ.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com