Hai cha con Lưu Doanh đang trò chuyện thì phát hiện ra hoàng hậu đứng đó từ khi nào, Tường cười hì hì đi tới nắm tay a mẫu. Nhìn đứa nhi tử ngốc nghếch này, hoàng hậu cảm xúc lẫn lộn, không biết lo nên vui cho nó.
Cả nhà ba người hiếm khi tụ họp một chỗ thế này. Lưu Doanh sau khi được Lưu Trường lén lút nói cho biết những cận thị không tham gia mưu phản được thả đi, hắn yên tâm hẳn, không bất mãn gì với tình cảnh hiện nay của mình. Điều hắn để ý nhất là thái độ của a mẫu, thời gian qua, a mẫu không cho hắn tới bái kiến.
Đột nhiên ngoài cửa có hai cái đầu thò vào.
Lưu Doanh vui mừng gọi:" Vào đi, vào đi."
Hai thằng nhóc chạy vào bái kiến hoàng đế và hoàng hậu. Hoàng hậu cũng không quá lạnh lùng với chúng, chuyện của người lớn, nàng không giận lây lên trẻ con. Hai đứa nhóc này thi thoảng tới, nàng cũng cho món ăn ngon như người khác, vì vậy chúng cũng không ghét vị hoàng hậu này.
"Mấy hôm nay không thấy bóng dáng a phụ cháu, đang làm gì thế?" Lưu Doanh hỏi:
Lưu An mím môi, do dự mãi mới nói:" A phụ bận quốc sự ạ."
"Ồ, đang uống với ai?"
" Với nhi tử của tướng quân Sài Vũ, Thục Quận có rượu ngon, a phụ hạ lệnh tiến cống rượu, vũ nữ ..."
Ý thức được đề tài này không phù hợp với trẻ con, Lưu Doanh hắng giọng, cưỡng ép đổi chủ đề:" Không nói chuyện này nữa, gần đây đọc sách gì?"
Hoàng hậu liếc nhìn Lưu Doanh, đúng là thân đệ đệ của bệ hạ.
.......... ..............
Lúc này Lưu Trường ở Đường vương phủ đã lờ đờ say.
Sài Kỳ, Lữ Lộc, Phàn Thị Nhân, Trần Mãi, Triệu Muội ngồi xung quanh.
Vũ nữ đất Thúc đưa tới đang biểu diễn Đường vương phá trận nhạc, những vũ nữ này nhìn Lưu Trường với ánh mắt vô cùng u oán. Bọn họ vốn đều là vũ nữ trong nhà các đại quan đất Thục, khi được biết sẽ tới Trường An biểu diễn cho đại vương xem, các nàng đều kích động, cho rằng đây là cơ hội một bước lên trời.
Nhưng khi các nàng tới, đại vương không ngờ suốt ngày bảo các nàng nhảy múa, hơn nữa còn nhảy cùng một điệu, đám nhạc sư cũng hát đi hát lại. Đại vương đúng là chỉ muốn xem họ múa thôi.
"Đại vương, thần kính đại vương một chén."
Sài Kỳ nâng chén rượu lên, cười nói:" Thục quận thủ là người tốt, rượu ông ta tặng quá ngon. Thần uống rất nhiều rượu nhưng chưa thấy rượu nào ngon như vậy. Còn cả số vũ nữ này, nghe nói hơn mười người từ nhà ông ấy. Con người này không tệ, thần nhất định kiếm cơ hội đi bái phỏng.
Những người khác cũng cười lớn, Lưu Trường lại nhếch môi nói:" Ngươi nói đúng, vị quận thù này không tệ, quả nhân quyết định thưởng cho ông ta xe, áo và một tòa phủ ở Trường An."
Trần Mãi vội nói:" Đại vương, vị Thục quận thủ này không có cống hiến gì, nếu bằng vào hiến rượu và mỹ nhân cho đại vương mà được thưởng, há chẳng phải là các quan viên khác cũng học theo? Thế sao được, xin đại vương thu lại mệnh lệnh."
Phàn Thị Nhân cũng nói:" Đại vương, huynh trưởng thần nói Ba Thục là nơi xa xôi, quan lại hoang báo chính tích, cố ý ép phản thổ dân, đổi lấy quân công, nhận hối lộ của thương cổ. Có thể thấy đám quan viên này đáng bị trừng phạt, sao lại thưởng.
"Đừng nói nữa quả nhân quyết định tặng một cái xe tù, một bộ áo tù, một gian phòng tốt thông nam bắc trong đại lao cho ông ta." Lưu Trường phất tay:" Quả nhân nghe bọn họ đàn hặc liền viết thư cho quận thủ đó đòi tài vật, rượu ngon, mỹ nữ ... Xem xem gia sản ông ta ra sao. Không ngờ tên đó ba ngày gom đủ rượu chúng ta uống ba tháng, mỹ nữ thành bầy, hoàng kim thì đủ để quả nhân đem chôn cùng."
Trần Mãi sững người hồi lâu hỏi:" Sao lại có người ngủ ngốc như thế? Đại vương bảo tặng liền tặng à?"
"Ồ, trong thư quả nhân có nói, không tặng thì nấu cả nhà."
Mọi người chịu thua, gặp phải loại bạo quân như thế thì còn biết làm sao? Nếu Lưu Doanh viết thư, có khi người ta trả lời xin từ chức biểu thị phong phạm văn sĩ. Nhưng vị bạo quân này không nói lý, không tặng có khi bị giết cả nhà.
Lữ Lộc tò mò hỏi:" Vậy đại vương không sợ ông ta cướp đoạt của bách tính sao?"
"Nhà bách tính lấy đâu ra rượu ngon và hoàng kim? Đương nhiên quả nhân đã viết thư cho Chu Á Phu, nếu tên đó đi mua, cướp để gom đủ lễ vật thì ngăn lại. Quả nhiên ông ta có gia sản."
"A phụ bảo phải để đại thần tôn kính, nhưng quả nhân thấy, khiến đại thần sợ còn tốt hơn, như thế dễ làm việc."
Lưu Trường loạng choạng đứng dậy, bảo Lữ Lộc và Triệu Muội đưa mình đi, những người khác tùy tiện, muốn uống thì uống, muốn về thì về, muốn ở thì ở, dù sao Đường vương phủ với họ cũng không khác gì là nhà.
Lên xe ngựa, Lưu Trường phanh áo ngực cho mát, lúc này trời chưa muộn lắm, lệnh tới phủ thái úy.
"Sư phụ!"
Lưu Trường mang theo hơi rượu nồng nặc xông vào thư phòng, Hàn Tín tức thì cau mày nhìn đứa đệ tử này:" Suốt ngày uống rượu chơi bời, cả a phụ ngươi cũng không hoang đường như thế!"
"Quả nhân cũng vì quốc sự, sư phụ đừng nghĩ quả nhân thích uống rượu chơi bời xem vũ nữ nhảy múa gì đó, quả nhân vì thăm dò tham quan mới ép mình uống rượu, nghe ca hát, còn phải múa cùng ... Ài, sư phụ không biết quả nhân vì Đại Hán mà phải hi sinh bao nhiêu đâu."
Hàn Tín hít sâu một hơi nén giận:" Ngươi tới đây làm gì?"
"Chỗ Chu Bột có kết quả chưa?"
"Chưa."
Lưu Trường ngồi trước mặt Hàn Tín, cúi đầu xem bản đồ trên bàn, đường nét cong queo, mấy ký hiệu nhìn không hiểu, chỉ nhìn ra tên thành thị, đơn giản rợn người. Núi vẽ như cái mông, sông trông không nhận ra:" Bản đồ Tây Vực sao, vẽ xấu như vậy đúng là nhân tài ... Bột còn vẽ đẹp hơn."
Hàn Tín mặt tối sầm:" Ta vẽ đấy."
"A, vẽ đẹp quá, chỉ vài nét đã phác họa ra cả thế cục, các ký hiệu cao thâm mạc trắc, chỉ có sư phụ mới làm được."
"Ta vừa vẽ, còn chưa xong."
"Chưa vẽ xong đã ghê gớm như vậy, nếu vẽ xong rồi có thể trực tiếp đưa lên tiền tuyến, để bọn họ tác chiến rồi."
Hàn Tín không rảnh nghe nịnh bợ, nói thẳng:" Nếu ngươi để ta đi thì đã không phiền như thế."
"Không phải quả nhân không để sư phụ đi, mà quốc khố không cho. Chẳng biết vì sao, từ khi quả nhân chấp chính, quốc khố cứ ngày một ít, bất kể làm gì đều vĩnh viễn không đủ." Lưu Trường thở dài:" Không biết có phải vì gian tặc quá nhiều không?"
"Ngươi đồng thời tu sửa bảy trì đạo, quốc khố lấy đâu ra?"
"Sao sư phụ lại nói đỡ cho họ, không phải sư phụ luôn coi thường họ à?"
"Ta coi thường họ, nhưng ngươi cũng quá đáng lắm. Người ta làm ra công tích gì thì là của ngươi, có lỗi gì thì là của họ." Hàn Tín mắng:
"Sư phụ từng nói quần thần không xứng xếp ngang hàng với mình, trừ Trần Bình ra thì đều không có tài năng gì." Lưu Trường sán tới gần:" Sư phụ coi trọng Trần Bình như thế, có phải vì ông ta từng bắt sư phụ không?"
Thấy Hàn Tin cầm thẻ trúc lên muốn đánh, Lưu Trường vội nói:" Sư phụ, quả nhân chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."
Hàn Tín không muốn dây dưa với Lưu Trường nữa, nghiêm túc nói:" Nay có chiến sự, ngươi là quân vương, phải coi trọng, không nên ăn uống chơi bời. Người Hung Nô có thể làm tiên phong của Đại Hán, ngoài Tây Vực là gì, chúng ta không biết, vì thế chúng ta cần người Hung Nô mở đường cho chúng ta. Còn Tây Vực thì phải nắm trong tay Đại Hán, nếu không sẽ là uy hiếp với Trường An."
"Đoạt Tây Vực, khống chế các lối tới Tây Khương, phòng tuyến Trường An có thể mở rộng về phía tây."
Chiến lược đẩy người Hung Nô về phía tây do Hàn Tín định ra, chỉ cần chiến tranh không ngừng, chế độ quân công sẽ không bị phá hỏng.
Ông ta là người ủng hộ trung thành của chế độ quân công, coi đó là cái gốc giúp Đại Hán cường thịnh, một khi chế độ này tiêu vong, ngày Đại Hán diệt vong không còn xa.
Khi hai sư đồ đang thương thảo đại sự, Lưu Lộc hoảng loạn chạy vào:" Đại vương! Chu Á Phu sắp về rồi! Quần hiền sắp tới, đại vương."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com