Đám giáp sĩ gác cửa hoàng cung cầm mâu cũng run.
Bọn họ nhận được tin, đại quân thảo phạt Ba Thục trở về rồi, đây là đội quân do đám ác thiếu gia ở Trường An tạo thành. Nói tới những cái tên quen thuộc kia, đáp giáp sĩ không khỏi rùng mình.
Năm xưa đám người đó dưới sự cầm đầu của đại vương, hoành hành Trường An, không chuyện ác gì không làm, luật pháp tựa hồ chưa từng tồn tại. Từ mưu phản tới đại tiểu tiện bừa bãi, cơ bản thứ cấm trên luật pháp bọn chúng đều làm cả rồi.
Mà đám người này tới núi rừng Ba Thục, đem tước vị về Trường An sẽ còn ngang ngược tới mức nào nữa?
Không còn ai áp chế được bọn họ nữa.
Giáo úy cổng thành thở dài, kể lại những ngày đen tối trước kia.
"Năm xưa khi Tào công và Tuyên công còn, Trường An thái bình biết bao."
"Nhớ kỹ, lát nữa gặp bọn họ, không được vô lễ, nếu bị chửi mắng, ẩu đả, chế giễu, sỉ nhục, cũng không được phản kháng."
Càng nghe giáo úy dặn dò, mặt mấy giáp sĩ càng trắng.
"Vì sao bọn họ muốn đánh chúng ta?"
"Làm sao ta biết, năm xưa khi ta còn ở Nam quân đi tuần, con của Hạ Hầu tướng quân đánh xe xô ta, dù ta né tránh thế nào, cầu xin ra sao, hắn đều không nghe. Ta bị hắn xô ngã lăn ra đất, nửa tháng phải nằm giường."
"Con Hạ Hầu tướng quân lại hung tàn như vậy sao?"
"Đúng, tên đó lấy đánh xe húc người làm thú vui, trình độ đánh xe siêu quần, muốn húc ai là trúng người đó. Còn cả đại vương, thấy đại vương cầm cung nỏ là phải tránh xa, đại vương đi săn thường buồn chán bắn giáp sĩ đi theo. Có không ít người thiếu chút nữa bị bắn xuyên đầu, nhưng đều sượt qua, có thể thấy trình độ bắn của đại vương cao tới mức nào."
"Trưởng tử Chu hầu gia càng hung tàn, ta nghe nói khi hắn nhậm chức ở Nam quân, ỷ thân phận của mình, ép các tướng lĩnh cởi y phục để sỉ nhục họ."
"Tiểu nhi tử của nhà họ cũng thế, tới Ba Thục còn bắt hai quận thủ, mang về đánh ..."
Qua lời viên giáo úy, quần hiền nào giống con người mà là đám dã thú.
Bọn họ đang bàn tán thì phía xa xuất hiện bóng người, đám giáp sĩ ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, sợ tới toàn thân như đông cứng.
Đại kỳ của Chu Á Phu từ từ xuất hiện, một đám giáp sĩ như lang như sói trừng trừng nhìn phía trước, sải bước mạnh mẽ, khí thế đó ngay Bắc quân cũng không bì được. Quần hiền chia ra đi trước sau đội ngũ, ở giữa các giáp sĩ là rất nhiều xe tù cùng với người bị trói bằng xích.
Những người đó kéo bộ xích nặng nề, lê từng bước, y phục rách rưới, toàn thân thương tích, tổng cộng có tới hơn ba nghìn.
Nhưng bọn họ không vào thành, tới cổng thành một đại hán thể hình hùng tráng bước ra.
Giáo úy cổng thành cười tươi roi rói bước tới:" Hạ Hầu tướng quân vẫn khỏe chứ ạ?"
"Hừ, ngươi gọi ta là gì?"
"Lịch Dương hầu khẻo chứ ạ?"
Hạ Hầu Táo hài lòng sờ cằm:" Ta rất khỏe, thế này, ngươi vào gọi đình úy ra cho ta. Nói có gian tặc vô pháp và thủ lĩnh man di giao cho họ."
"Gọi đình úy ấy ạ, hạ quan thân phận thấp kém, e là ...”
"Hử ?"
Hạ Hầu Táo vừa nhíu mày, viên giáo úy lập tức nhận lệnh, xoay người chạy vào thành.
Đại quân không được vào Trường An, vì thế cần đình úy ra nhận người, mà bọn họ còn dẫn theo nhiều quan lại đất Thục chờ đình úy xử lý. Hạ Hầu Táo nói xong về trong quân chờ đợi.
Chu Á Phu trị quân rất nghiêm, hơn nữa hắn không bao giờ nể nang gì, nếu vi phạm quân kỷ, dù thân ca ca cũng phạt, không ai dám không nghe lời. Bởi thế bất kể sức chiến đấu hay quân kỷ đều rất cao.
Bọn họ đứng đợi rất lâu mà không hề có chút hỗn loạn ồn ào nào.
Vương Điềm Khải dẫn quan viên rời Trường An, sắc mặt ông ta rất tệ, đi tới trước mặt Hạ Hầu Táo. Hạ Hầu Táo không xuống ngựa, vênh váo chỉ xe tù đằng xa:" Đưa những kẻ kia đi."
"Ta từng tác chiến với Nhữ Âm hầu, luôn coi ông ấy như bằng hữu."
"Thế thì sao, ta quan hệ với Nhữ Âm hầu còn thân hơn ông nhiều."
Vương Điềm Khải nhìn Chu Á Phu đằng xa, chỉ biết nói:" Ta không phải Tuyên Nghĩa, làm thế để làm gì?"
"Ta biết ngươi không phải Tuyên Nghĩa, nhưng huynh đệ bọn ta không hợp với đình úy, bớt nói thừa, tự đi lấy người đi."
Hạ Hầu Táo nói vậy nhưng giáp sĩ không hề có ý tránh đường, rõ ràng muốn sỉ nhục đình úy, về phần vì sao như vậy thì phải nói tới quá khứ, vì vài nguyên nhân mà quan hệ giữa quần hiền và đình úy trước giờ không tốt lắm.
Vương Điềm Khải sai chúc lại đi lấy người, quần hiền nhìn chằm chằm bọn họ, mặt viết rõ hai chữ, gây sự.
Đúng lúc này đằng xa lại có người tới, Lưu Trường thúc ngựa đến nơi, tiếng cười còn đi trước. Hạ Hầu Táo thất kinh xuống ngựa, Lưu Trường tới cực nhanh gây ra hỗn loạn, y cũng nhảy xuống ngựa, cười to ôm Hạ Hầu Táo xoay mấy vòng mới đặt hắn xuống.
"Đại vương muốn giết thần sao?" Hạ Hầu Táo thở dốc:
Lưu Trường cười ha hả nhìn Vương Điềm Khải bên cạnh:" Ồ, Vương công sao cũng ở đây?"
Vương Điềm Khải mặt tối đen nói:" Thần bị Hạ Hầu tướng quân triệu kiến."
Hạ Hầu Táo vội giải thích:" Đại vương, thần chỉ sai người gọi quan lại đình úy tới, không ngờ đình úy tự mình tới. Thần sao dám ra lệnh cho cửu khanh ạ ... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà."
"Chuyện nhỏ thế này, Vương công cần gì phải tới, phái vài chúc lại là được rồi." Lưu Trường do dự một lúc rồi nói thêm:" Thế này đi, trước tiên để đình úy lấy người, sau đó các ngươi đem quân đội tới giáo trường, tối gọi vài tướng lĩnh tới báo cáo tình hình chiến đấu cho quả nhân."
"Đại vương, tới hoàng cung báo cáo ạ?"
"Không, cứ tới nơi cũ!"
"Vâng!!!"
Lưu Trường không quấy rầy bọn họ làm việc, vội vàng về Đường vương phủ, lại sai người tới phủ Kiến Thành hầu mượn dê, làm ít đồ ăn, đợi đám hảo huynh đệ của mình tới.
"Đại vương!!"
"Đại vương !"
Tới tối, cả đám người xông vào Đường vương phủ, cười nói ồn ào, sau đó vây quanh Lưu Trường. Lưu Trường kiểm tra từng người một sợ bọn họ bị thương, hỏi han tình hình.
Lữ Lộc tất nhiên cũng ở đây, Chu Thắng Chi nhìn thấy hắn một cái là không nhịn được kêu lên:" Ái dà, đây không phải là Lữ cận thị à? Lữ cận thị, sao ngài không đội mũ lông vũ, mạt tướng chẳng nhận ra.
Lữ Lộc mặt tối sầm, hắn biết sẽ thế mà.
Cả đám tràn vào phòng, chẳng cần biết thân phận, túm năm tụm ba ngồi xuống, trực tiếp rót rượu, có người còn cởi áo, cảnh tượng cực loạn.
Thời khắc vui vẻ nhất của Lưu Trường đại khái là lúc ở bên đám khốn kiếp này.
Chu Thắng Chi, Hạ Hầu Táo, Lư Tha Chi, Phàn Kháng, Lữ Lộc ... Rồi rất nhanh Trần Mãi, Quán A, Phàn Thị Nhân, Lữ Chủng cũng tới, trừ Tuyên Mạc Như ở Sở và Tiêu Diên ở Đường thì cơ bản đủ rồi.
"Ha ha ha, đại vương, lần này bọn thần lập công lớn, toàn bộ Ba Thục, không kẻ nào dám làm loạn nữa."
"Thần vốn muốn giết hết, nhưng Á Phu không chịu."
Chu Á Phu lạnh lùng nói:" Quan lại đương địa vì quân công mà cố ý thu thuế cao, ra sức bắt bớ thổ nhân, ép họ tạo phản. Nếu chúng ta giết hết thì khác gì đám quan lại kia, đại trượng phu muốn lập công phải dựa vào bản lĩnh."
"Đúng, đại trượng phu đứng trên đời phải sống đường đường chính chính." Phàn Kháng vỗ ngực:" Giống như ta đây."
Chu Thắng Chi hỏi:" Tước vị của ngươi không phải kế thừa từ a phụ à?"
"Thắng Chi, một tên quan nội hầu nho nhỏ dám chất vấn ta à?"
"Thực ấp của ta ít nhưng tự mình kiếm, không như ai đó."
Lữ Lộc cười to:" Đúng thế, có người ấy à, tước vị của đệ đệ sắp bằng a phụ, bản thân có thực ấp trăm người lại dương dương đắc ý."
Chú Thắng Chi cười mắt âm u nhìn hắn, Lữ Lộc chột dạ, thiếu chút nữa quên mất, đệ đệ hắn Lữ Chủng cũng có tước vị rồi.
Tước vị Lữ Chủng tới từ chính tích, hắn tốt số, trước theo Trần Bình, sau theo Chu Xương, làm được không ít việc, tước vị tăng liên tục.
Hai kẻ thù truyền kiếp cùng nghĩ tới đệ đệ của mình, từ bỏ đấu đá, lặng lẽ mời rượu nhau, uống cạn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com