Chỉ còn mỗi mình Phán Kháng tự to mồm:" A phụ hại ta, nếu không phải a phụ cố chấp truyền tước vị cho ta thì ta đã chẳng là Vũ Dương hầu! Ta tự có thể kiếm một cái."
Phàn Thị Nhân nhảy vào:" Hay huynh trưởng để tước vị cho đệ rồi đi kiếm lấy cái khác."
"Thằng nhãi kia, sao có thể ngồi không ăn sẵn, phải tự dựa vào nỗ lực của bản thân chứ."
Lưu Trường lắc đầu khinh bỉ:" Một đám không ra gì, kiếm được cái tước hầu đã vênh váo, quả nhân là vương đây mà chưa nói gì. Cái tước vương này cũng là do quả nhân tự bằng bản lĩnh kiếm được. Đó là chỗ các ngươi không bằng."
Quán A gật gù:" Bằng vào công lao đánh bại Hung Nô của đại vương, nếu không phải hoảng tử chắc thành vương khác họ rồi."
"Rồi cái rắm, cùng lắm là thành Vũ Dương hầu." Hạ Hầu Táo phản bác:
Lưu Trường ngồi xuống bên Hạ Hầu Táo, cười ha hả:" Hôm nay có phải ngươi gọi Vương Điềm Khải tới không?"
"Tất nhiên là không ạ."
"Ài, bình thường đình úy làm nhục chúng ta, sao ngươi không làm nhục lại Vương Điền Khải?" Lưu Trường tiếc nuối nói:
Hạ Hầu Táo kích động nói:" Thần định làm thế đấy, thần tưởng đại vương sớm bỏ qua rồi, hôm nay ..."
Lư Tha Chi đưa tay giật ống tay áo hắn.
Hạ Hầu Táo ngớ ra một lúc, sực tỉnh, thở dài:" Đại vương, sao lại học Trần Bình ... Nhẹ chút, đừng đánh mặt."
Rất nhanh Hạ Hầu Táo bị cả đám ấn xuống, đánh một trận, kêu ầm ĩ.
Cả đám ăn thịt dê, uống rượu, lại gọi nhạc sư và vũ nữ tới, chơi tới hứng lên, cả đám loạng choạng rời Đường vương phủ, dàn hàng ngang khoác vai nhau đi giữa đường, lớn tiếng ca hát.
Đám giáp sĩ tuần tra thấy cảnh này là xoay người chạy luôn.
Lần xuất chinh Ba Thục này vô cùng thuận lợi, quần hiền phát huy toàn bộ tác dụng, dẹp được loạn, còn làm rõ tình hình quan ép dân phản. Dựa theo lời Phàn Kháng là, đánh trận này Ba Thục sẽ 50 năm không có phản loạn. Vì hắn thân với Đường vương, nên 50 năm này đại khái bằng 10 năm.
Có điều 10 năm thái bình là đủ rồi.
Cả đám lớn tiếng nói cười, đàm luận chiến tích, khoe khoang vũ dũng, tâm sư mong đợi tương lai.
Bọn họ đi quanh Trường An, hết vòng này tới vòng khác.
Lưu Trường không biết mình về thế nào, cũng chẳng nhớ bữa tiệc ra sao, chỉ biết khi mở mắt ra thì mình đã ở trong Hậu Đức Điện.
Phàn Khanh đứng bên, nhìn y chằm chằm một cách cổ quái.
Lưu Trường ngồi dậy day trán, đầu vẫn đau:" Sao quả nhân lại ở đây?"
"Đại vương, ăn chút cơm đi."
Lưu Trường mù mờ, y lâu lắm rồi không uống say như thế, trước đó mỗi lần uống rượu đều giữ tỉnh táo, hôm qua uống tới không biết gì luôn. Lưu Trường vừa cầm bát cơm lên vừa hỏi:" Ai đưa ta về?"
"Thái hậu."
"Hả, a mẫu à?"
Phàn Khanh gập ngón tay kể:" Tối qua chàng thật uy phong, trước tiên là tới đình úy, cùng quần hiền đánh Trương Việt một trận, tiếp đó tới phủ Chu tướng, bức bách ông ấy chế định ra chế độ quan lại mới. Sau đó tới phủ Kiến Thành hầu ôm dê gặm ... Còn đi tìm Trần hầu, muốn cùng người ta kết bái huynh đệ ...
Càng nghe Lưu Trường càng đau đầu:" Rồi ta tới Trường Lạc cung à?"
"Ừ."
"Ta không vô lễ với a mẫu chứ?"
"Không, đại vương ôm thái hậu khóc cả đêm."
"Không thể nào, quả nhân chưa bao giờ khóc."
"Khi thái hậu đưa chàng về, chàng còn muốn thái hậu ru ngủ, muốn thái hậu ôm ... May mà An ngủ sớm đấy nhé." Phàn Khanh liên tục lắc đầu:
Lưu Trường muốn tát bản thân mấy cái:" Chiến sự Hà Tây khẩn cấp, Loan Bố là thân tín của ta, nàng chuẩn bị đi, ta tới Hà Tây chi viện."
"Hi hi hi, chàng cần gì phải trốn, chàng say thôi mà."
Phàn Khanh không hề lừa Lưu Trường, từ miệng người khác, Lưu Trường hỏi ra một đống chuyện khốn kiếp mình làm hôm qua. Lưu Trường xấu hổ lắm, y thích rượu nhưng chưa bao giờ say tới mức đó, đại khái vì lâu rồi mới gặp quần hiền, hoặc là vì tâm tình trước đó quá bực tức, mới say thành như thế.
Lưu Trường rụt rè rời khỏi Hậu Đức Điện, đám Trương Thích Chi, Trần Mãi, Triệu Muội đang đợi y.
"Khụ khụ, sao các ngươi lại tới đây?"
"Đại vương, Trương Việt chết rồi, đây là ghi chép, đáng lẽ là đợi sau mùa thu xử tử."
"Khụ khụ, chuyện này nói sau, Mãi, còn ngươi?
"Trọng phụ, cháu tới báo tình hình tù binh."
Lưu Trường giật nảy mình:" Trọng phụ cái gì?"
Trần Mãi nhịn cười:" Chẳng lẽ đại vương quên rồi, tối qua người nhất định muốn kết bái huynh đệ với a phụ thần, vậy tất nhiên là trọng phụ của ..."
"Xéo, xéo, xéo, để danh sách lại."
Cuối cùng Lưu Trường chỉ giữ lại mỗi Triệu Muội, bực mình chất vấn:" Vì sao hôm qua không ngăn ta lại."
"Đại vương, muốn ngăn cũng phải ngăn được chứ? Đại vương điên lên, ai mà ngăn được? A phụ thần còn bị đại vương ném văng ba bước, hôm nay còn dưỡng thương."
"Ài ... Về sau không uống nữa, quả nhân bị tửu sắc làm hại rồi! Từ hôm nay, cai rượu.”
Lưu Trường thề.
Vẫn còn một nơi phải đi, Lưu Trường không dám tưởng tượng a mẫu giận thế nào, tuy sợ, song vẫn phải đi thỉnh tội.
Khi Lưu Trường rụt rè xuất hiện ở Trường Lạc cung, sắc mặt thái hậu đúng là không dễ coi, mắt đầy tơ máu, đại khái cả đêm không ngủ được.
"A mẫu, con có tội, con sai rồi, con cai rượu, con xin lỗi." Lưu Trường cúi đầu lí nhí nói:
Lữ hậu chỉ trước mặt mình:" Nằm xuống."
Lưu Trường không cãi, không phản kháng, nằm xuống:" A mẫu đánh nhẹ chút, quả nhân sắp xuất chinh Hà Tây rồi .."
Lưu Trường còn đang nói thì tay Lữ hậu đặt lên lưng y xoa nhẹ, y ngẩn ra.
"Dù con lớn thế nào cũng vẫn là con ta ... Nếu thấy buồn, thấy khổ, cứ nói với ta ... Sao lại uống nhiều như thế? Hại người thì sao?" Lữ hậu nhẹ nhàng xoa lưng, xoa bóp cổ cho Lưu Trường:" Nhất quyết không được uống như thế nữa, biết chưa? Biết chưa?"
Lưu Trường cứ thế thoải mái nằm trước mặt a mẫu, gối đầu lên tay, chẳng bao lâu ngủ say.
Rồi lại chẳng biết qua bao lâu Lưu Trường mở mắt ra, ngáp dài, lâu rồi y không ngủ ngon như vậy.
Ngồi dậy, mồm há to, giữ nguyên tư thế ngáp, ngốc nghếch nhìn a mẫu. Lữ hậu đành chịu, theo lễ pháp Thúc Tôn Thông định ra, ngáp trước mặt thái hậu là đại bất kính, có điều những lễ pháp này với Lưu Trường mà nói là đồ bỏ, y chẳng có ý tuân thủ.
Đương nhiên dù y không tuân thủ, Thúc Tôn Thông vẫn có vô vàn lý do gỡ tội cho y, đại vương chẳng qua vất vả quá, có thể thấy đại vương cần cù quốc sự ra sao ... Dựa vào bản lĩnh đó của ông ta, tiếng nói của Nho gia ngày một lớn.
"A mẫu!! Đói!!"
Lữ hậu sớm đoán được Lưu Trường sẽ nói thế, nhìn cung nữ đằng xa, lập tức có người mang cơm nước tới. Lưu Trường cau mày:" Sao không có thịt?"
"Trời tối rồi, ăn ít rau là được."
"Nhưng con cả ngày chưa ăn thịt rồi."
"Một ngày không ăn thịt chẳng chết đói được."
Lưu Trường đành chấp nhận số mệnh, cắm mặt vào ăn, y ăn rất nhanh, cơ bản không cần nhai, chỉ nuốt. Mỗi bữa Lưu Trường có thể ăn bằng ba bốn người khác, may mà y sinh ra trong nhà đế vương, chứ nếu là nhà bình thường thì sớm đã ăn sạch gia sản rồi.
Dù là Lưu Bang hay Lữ hậu, ở phương diện ẩm thực đều không cho lãng phí. Một lần trên yến tiệc, Lưu Bang từng quát Phàn Khoái: Ngươi quên những ngày nghèo khổ rồi sao? Vì thế bắt ông ta ăn hết thức ăn, không được lãng phí.
Được hai người họ hun đúc, vì thế Lưu Trường ăn xong cơm còn liếm sạch bát.
Lưu Trường đưa tay lên định dùng ống tay áo lau miệng, Lữ hậu đánh lên mu bàn tay y, lấy khăn lụa ra, vươn tay lên quát:" Cúi đầu xuống."
Lưu Trường cúi đầu để a mẫu lau miệng cho.
"Nói với con lâu rồi, đừng mặc áo người Yên, con mặc được mấy ngày, hôm nay còn là áo trắng, mai đã là áo đen."
"Áo người Yên đẹp mà."
Lữ hậu thở dài:" Trường, con bắt hai quận thủ của Ba Thục à?"
"Vâng, hai tên gian tặc đò thu hối hộ của thương cổ, địa vị của chúng quá cao, cả quan viên cũng không dám đắc tội, nếu chúng làm việc tử tế đã đành, nhưng ăn hối lộ rồi còn chèn ép bách tính, không chấp nhận được." Lưu Trường hạ thấp giọng:"
"A mẫu, con nghe ngóng rồi, thương cổ lớn nhất đất Thục là nữ tử, tên Thanh gì đó. Con chuẩn bị gọi nàng ta tới Trường An, dùng để hạn chế đám đại thương cổ Ba Thục, nếu nàng ta nghe lời thì tốt, nếu không ..."
"Nếu không con chẳng làm được gì."
"Hả, sao a mẫu coi thường quả nhân thế, chưa chuyện gì quả nhân muốn mà không làm được."
"Người ta chết hơn hai mươi năm rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com