Người mà Lưu Trường nói chính là quả phụ Thanh, nghe nói thủy ngân trong lăng mộ Thủy Hoàng đế do nhà họ cung cấp. Gia sản của nàng giàu ngang quốc khố, có cả lực lượng vũ trang mạnh mẽ, Thủy Hoàng đế rất tôn kính nàng. Tới triều Hán thì nàng đã chết, gia tộc không còn như trước, nhưng cơ sở vẫn còn.
"Đất Ba Thục là kho lương của Đại Hán, Tần và Hán đều nhờ đó mà nên nghiệp lớn, con không được xem nhẹ."
"A mẫu yên tâm."
"Ai bảo con nghiêm tra Ba Thục?"
"Là quả nhân tự quyết định."
"Sao nhìn giống Lưu Kính dạy thế?"
"Sao a mẫu biết thế?" Lưu Trường ngoạc miệng cười:" A mẫu anh minh! A mẫu..."
"Được rồi!" Lữ hậu trừng mắt với y một cái mới nói:" Lưu Kính có đại tài, nhưng quá khích, những thương cổ đó không được đuổi cùng giết tận, nếu không đặc sản Ba Thục sao tới được Trung Nguyên? Thương phẩm nước Đường sao bản được tới Sở? Thương cổ qua lại thường xuyên mới có lợi cho bách tính."
"Trọng nông kiềm thương không có nghĩa là diệt thương, có thể thu thuế cao từ họ, bù đắp nông điền, chứ không được giết."
Với thương cổ hối lộ, không nên dùng trọng hình, mà nên sử dụng họ, lợi dụng ho chấn hưng nông điền, con muốn đưa tài phú tới dân thì thông qua thương cổ thu tài phú tới quốc khố, vận dụng tuần hoàn.
Lữ hậu giảng giải cho Lưu Trường nghe cách sử dụng chính xác của thương nghiệp và nông nghiệp:" Con ngồi trên thuyền đánh cá, vậy phải nuôi cho chúng lớn mới có nguồn lợi lâu dài, không được tát ao bắt cá."
"Nhưng con không thích ăn cá ..." Lưu Trường vừa cãi cùn bị Lữ hậu nheo mắt nhìn, vội gật đầu:"A mẫu nói đúng ạ."
"Vậy phía Lưu Kính, con định làm thế nào?"
"Cứ để ông ấy đại náo một trận, không có cần câu sao câu được cá?"
"Được!" Lữ hậu thích Lưu Trường ở điểm này, rất dứt khoát, làm gì cũng không do dự, nói làm là làm, dù sai cũng làm trước hẵng nói. Riêng điểm này hơn đứt Lưu Doanh, làm gì cũng do dự, rụt rè, không có chút khí phách nào. Bà trầm mặc một lúc hỏi:" Lưu Doanh gần đây thế nào?"
"Huynh ấy ạ ... Suốt ngày rầu rĩ, lần nào con tới tìm, đều hỏi con tình hình của a mẫu. Gần đây sức khỏe huynh ấy kém lắm, ăn không nhiều, thái y lệnh nói, huynh ấy không được uống rượu nữa."
Lữ hậu không bình luận gì, chỉ phất tay:" Con đi làm việc của con đi."
"Vâng!"
Lưu Trường rời khỏi Trường Lạc cũng lắc đầu, nhị ca của y chẳng hiểu a mẫu, a mẫu không cho tới, thế là hắn không tới thật. Cứ tới, ai dám ngăn? A mẫu còn trừng phạt hắn được sao?
Có điều hôm nay Lưu Trường còn có việc quan trọng hơn, tạm thời không để ý tới nhị ca được.
Lưu Trường triệu kiến Vương Điềm Khải và Lưu Kính ở Tuyên Thất Điện, còn vờ vịt xem thẻ trúc, đợi hai người tới mới vội đặt xuống:" Hai vị trọng phụ tới rồi."
"Thần không dám." Vương Điềm Khải rùng mình, ai chẳng biết được đại vương gọi là trọng phụ chẳng phải chuyện tốt dẹp gì:
Lưu Trường cho hai người ngồi xuống:" Vương công, thẩm vấn thế nào rồi?"
"Đại vương, chúng đều đã nhận tội, mời đại vương xem qua.
Vương Điềm Khải làm việc rất tỉ mỉ, ông ta đem tội chứng, ghi chép lời khai, kết quả phán xét phù hợp viết ra, vì biết trình độ của đại vương, nên ông ta viết đơn giản thẳng thắn, không có đống lời thừa thãi:
"Sao quả nhân thấy gia sản hai tên quận thủ này còn nhiều nhỉ? Riêng nhận hối lộ mà giàu như vậy, quả nhân nên phong là Thục vương mới đúng." Lưu Trường nhìn Lưu Kính:" Người Thục giàu vậy sao?"
Lưu Kinh lắc đầu:" Đại vương, không phải bách tính giàu có mà đại tộc giàu có, thương cổ giàu có. Đại thương đất Thục có thể sánh với vương hầu, bọn chúng xà xẻo bách tính, lôi kéo quan lại, an bài thân tín, chiêu mộ tư binh, xin đại vương bắt lấy đem giết."
"Quả nhân cũng nghĩ rất nhiều về chuyện này, thương cổ càng lúc càng đông, riêng Trường An đã không đủ phường thị nữa, còn phải thiết lập mấy thị ngoài thành. Thương cổ mỗi ngày tới Trường An hơn hai vạn, hàng hóa trên 600 xe. Trường An nhờ họ mà phồn vinh."
Lưu Kính khinh thường:" Bọn chúng không sản xuất, không tăng thêm hạt gạo nào cho quốc khố, vậy có tác dụng gì? Đại vương nên khôi phục chế độ nước Tần, lệnh tứ thị thuộc sở hữu triều đường."
Lưu Trường bật cười:" Lưu công, gần đây quả nhân luôn suy nghĩ, quả nhân giảm lượng lớn thuế má, để bách tính an tâm canh tác. Khanh thấy quả nhân làm đúng không?"
"Đại vương là quân vương nhân nghĩa, thần kính phục!"
"Ừm, khanh thấy quả nhân làm đúng, vậy sau đó kho lương Đại Hán trống không, thậm chí quả nhân muốn làm chút chuyện cũng phải bán tước mới được ... Khanh thấy quả nhân phải làm sao để quốc khố sung túc trở lại đây?"
"Đại vương, chuyện này cứ giao thần, chỉ ba tháng thôi, thần đảm bảo quốc khố chất đầy lương thực, làm đại vương dùng không hết."
Hai mắt Lưu Kính tựa hồ tỏa ra sát khí màu đỏ, làm Vương Điềm Khải giật mình.
Nói thật có một khắc Lưu Trường đã động lòng, giờ y làm gì cũng khó, chính vì không có lương thực, nếu có lương thực dùng không hết ... Nhưng Lưu Trường mau chóng tỉnh táo lại, y đoán được Lưu Kính sẽ làm gì. Đi giết hết thương cổ, lấy lương thực về là xong.
Lưu Trường hít sâu một hơi:" Lưu công, ta nghe Lữ Thị Xuân Thu có viết, tát ao bắt cá, năm sau không có cá. Nay quả nhân không thể đề cao thuế nông, vậy chỉ có thể đề cao thuế thương. Nếu dựa theo cách làm của khanh giết hết cá, vậy năm sau thế nào?"
Vương Điềm Khải kinh ngạc, không ngờ đại vương còn đọc Lữ Thị Xuân Thu.
Vương Điềm Khải cố chấp:" Đại vương, chúng không phải cá, chúng là lợn! Ăn là chết, giữ chỉ có hại."
Lưu Trường không nói gì thêm, chỉ vuốt cằm:" Nếu đã thế, đợi lên triều rồi bàn."
Lưu Kính cáo từ rời đi, Lưu Trường lúc này mới than vãn:" Kẻ này thật ương bướng, dám phản bác quả nhân."
Vương Điềm Khải biết, đại nhân rất bao dung với người có tài, ông ta không nói xấu Lưu Kính, chỉ hỏi:" Đại vương thực sự muốn ra tay với thương cổ Ba Thục sao?"
"Không phải, chẳng qua dùng Lưu Kính dọa họ thôi. Chuyện này quả nhân giao người khác làm thì không yên tâm, nên giao cho khanh ... Phối hợp với Lưu Kính, nhưng đừng để ông ta làm quá tay."
"Thần hiểu."
Lưu Trường tiễn Vương Điềm Khải đi, bất giác vươn mình vặn eo, thở dài một tiếng, hôm nay lại xử lý bao nhiêu việc, hiền minh như quả nhân, suốt ngày sống trong mệt mỏi, thậm chí chẳng được bữa cơm no ... Ài, nhưng vì Đại Hán, biết làm sao?
Lưu Trường vừa cảm khái mình vất vả công cao vừa ngâm nga về Hậu Đức Điện.
Xa xa xuất hiện một bóng người, khi hai bên gặp nhau, Lưu Trường không hát nổi nữa.
Sắc mặt của Trần Bình khó mà dùng từ ngữ hình dung được, nhất là khi gặp Lưu Trường, càng phức tạp tới tột độ.
Lưu Trường hắng giọng mấy tiếng, mỉm cười nói:" Trọng phụ, sao lại tới hoàng cung vào lúc này?"
Trong đầu Trần Bình lại hiện lên chuyện tối hôm trước:" Đại vương, thần tới tìm thái hậu."
"Khụ khụ, thái hậu đã nghỉ ngơi rồi, mai hẵng tới."
"Thái hậu bảo thần tới."
"Trọng phụ nói xem, bình thường quả nhân đối xử với trọng phụ ra sao?"
Trần Bình nghiêm túc nghĩ lại, phải nói là, chẳng ra làm sao.
Lưu Trường đi tới nắm tay Trần Bình, ngôn từ thành khẩn:" Trọng phụ, nếu a mẫu hỏi tới chuyện quả nhân uống rượu say thì không cần nói thật đâu. Nếu a mẫu giận hại người thì sao? Đúng không? Quả nhân thấy thực ấp của trọng phụ hơi ít, trọng phụ lập bao nhiêu công lao như thế, nên tăng thêm thực ấp ..."
"Đại vương không cần phải như thế, thái hậu tìm thần vì chuyện khác, không phải vì đại vương."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com