Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560: Quả Nhân Phải Đi Ba Thục.

Chương 560: Quả nhân phải đi Ba Thục.

Lưu Trường xấu hổ buông tay cho Trần Bình đi, y mau chóng về Hậu Đức Điện, sai người gọi Tào Xu về. Khi Tào Xu và Phàn Khanh về, Lưu Trường nói ngay:" Quả nhân chuẩn bị đi Ba Thục, đích thân xử lý thương cổ nơi đó."

"Á, đại vương vừa từ phương nam về chưa lâu sao đã đi rồi, trì đạo còn chưa xong, đại vương đi bao giờ mới về được."

"Không lâu đâu, quả nhân không đem theo nhiều người, hành quân gấp, sẽ không tốn nhiều thời gian."

Phàn Khanh phồng má, không vui hỏi:" Có phải chàng nghe huynh trưởng thiếp nói đất Thục nhiều mỹ nhân, cho nên mới đi Ba Thục?"

"Không có chuyện đó, mặc dù Kháng mấy lần có kể với quả nhân, thậm chí nói muốn tìm mỹ nhân Ba Thục cho quả nhân, quả nhân không đồng ý."

Phàn Khanh tức thì nheo mắt lại, nghiến răng lẩm bẩm:" Đợi thiếp về nhà ..."

Tù Xu thì nhận ra điều khác biệt:" Đại vương chẳng lẽ lại gây họa rồi?"

"Không phải, là a mẫu."

"Hả?"

"A mẫu hỏi ta tình hình huynh trưởng rồi lại đột nhiên triệu khiến Trần Bình, ta đoán a mẫu muốn phế huynh trưởng, để ta đăng cơ làm hoàng đế."

Phàn Khanh sáng mắt:" Sao chàng nhìn ra?"

Lưu Trường thở dài, ai hiểu a mẫu hơn y nữa:" A mẫu chỉ khi nào làm việc cực kỳ quan trọng mới triệu kiến Trần Bình ... Thực ra a mẫu chuyến này về đã có ý đó."

"Nên đại vương tới Thục để trốn à?" Tào Xu chẳng biết nói sao:" Chàng không trốn được đâu, hoàng vị này sớm muộn cũng là của chàng."

"Ta biết, cho nên ta mới đi Ba Thục, như thế dù có đăng cơ cũng coi như chơi một chuyến rồi, nếu không sợ là không có cơ hội đi xa như thế nữa.

Hai nàng đều biết không khuyên được Lưu Trường nên không nói gì thêm, Tào Xu có vẻ rất lo lắng:" Nếu thế chàng phải mang nhiều nhân mã vào."

"Được, nàng cứ yên tâm."

Bọn họ đang thảo luận thì Lưu An về, nó vừa thấy a phụ theo bản năng muốn bỏ đi, nhưng bị Tào Xu gọi lại, đành ngoan ngoãn ngồi bên a mẫu, len lén nhìn a phụ.

"An, a phụ con sắp đi Ba Thục rồi, thời gian này con ở bên a phụ, đừng ra ngoài chơi nữa.” Tào Xu dặn:

A phụ sắp đi rồi à, chuyện tốt, mắt Lưu An sáng lên:" A phụ cứ yên tâm đi đi, có con ở đây, không phải lo gì cả."

Đối với Lưu An mà nói, thời gian hạnh phúc nhất là khi phụ mẫu đều ra ngoài.

Nó có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, như đọc sách suốt cả ngày, lén lút tới Tuyên Thất Điện xem tấu biểu, có thể mời thái học sinh tới biện luận đến khi trời tối.

Lưu An có rất nhiều bằng hữu ở thái học, bất kể là người Nho gia, Pháp gia hay Hoàng Lão đều rất tán thưởng vị công tử nhỏ này. Học thức uyên bác, am hiểu thi nhạc, Lưu An không chỉ có thể chơi nhạc khí, còn có thể hát bình thường.

Điều này làm Lưu Trường vui lắm, vốn còn lo nó giống a phụ nó, ngũ âm lệch lạc, hát như sói tru quỷ gào. Không ngờ ở phương diện ca hát, thằng nhãi này rốt cuộc cũng có phong phạm của mình.

Thực ra Lưu Trường hát rất khó nghe, so với Lưu Bang chỉ hơn không kém.

Thế nhưng y lại thấy mình hát rất khí thế, rất mê người, đám Trương Bất Nghi nghe hưởng thụ như thế, còn vì mình hát mà nhảy múa, còn giả được à?

Còn Lưu An biết hát thật, lễ nhạc là thứ nó yêu thích, có thể cùng Thái học sinh tấu nhạc hát Đại Phong Ca, người nghe phải xúc động.

Mỗi lần Lưu An ra ngoài luôn gặp được rất nhiều văn sĩ, bọn họ chủ động hành lễ, trong lòng mong đợi vị công tử này sớm ngày lên nắm quyền. Họ đều cho rằng, công tử An sẽ là hoàng đế thánh hiền, học thức uyên bác.

Không biết tên hôn quân bạo ngược làm sao sinh ra được nhi tử thế này.

Khác hẳn với Lưu An, Lưu Trường chơi với người cùng tuổi rất tốt, ngoài ra thì chẳng ai ưa y hết, ra ngoài một cái là quan lại né tránh, chỉ sợ nghe hai chữ trọng phụ từ miệng y.

Lưu Trường ý thức được thái hậu muốn làm chuyện phế lập, vì thế vội vàng đi Ba Thục.

Đương nhiên trước khi đi còn có vài việc quan trọng phải làm.

Quần hiền lần nữa xuất hiện bên trong Đường vương phủ, Lưu Trường giơ hai ngón tay lên:" Quả nhân cần 2 người theo quả nhân tới Ba Thục!"

"Đại vương! Để thần đi!" Chu Thắng Chi phản ứng nhanh nhất, hắn cũng nêu ra được lý do:" Thần tới địa phương ở Ba Thục nhiều nhất, biết nhiều nhất, đi với thần, đại vương sẽ không bị che mắt.

"Đại vương, thần cũng đi." Hạ Hầu Táo là người lên tiếng thứ hai:" Đại vương tuy võ dũng, nhưng nếu uống rượu thì bên cạnh cần người bảo vệ, nên để thần theo.”

Lưu Trường lại lắc đầu:" Ngươi theo Chu Á Phu đi ... Kháng, theo quả nhân đi một chuyến."

"Dạ, vâng!" Phàn Kháng cười toét miệng, nói với Hạ Hầu Táo:" Đại vương cũng thấy ta làm việc đáng tin hơn ngươi."

Hạ Hầu Táo ủy khuất:" Đại vương, vì sao không để thần đi?"

"Phía Hà Tây cần một đội quân cứu viện, quả nhân định để A Phu đi, ngươi có thể làm tiên phong, Tha Chi cầm kỵ binh, Mãi phụ trách lương thảo."

Phàn Kháng đang cười, chợt ý thức được điều gì, nụ cười tắt ngay:" Đại vương có ý gì?"

"A và Thị Nhân ở lại chú ý tình hình trong thành, nhất là ở thiếu phủ. Kiên và Chủng phụ trách truyền tin, khi cần liên hệ với Lưu Chương."

Lưu Trường tiếp tục căn dặn, quần hiền bây giờ miễn cưỡng có thể dùng được rồi, không làm việc bữa bãi nữa, nghiêm túc tiếp nhận mệnh lệnh, thề không phụ kỳ vọng của đại vương.

Chỉ là xong việc một cái là quay về trạng thái ban đầu, Chu Kiên cười ha ha lắc vai Tha Chi:" Đại ca chuyến này đi Ba Thục phải chú ý, huynh giết nhiều man tử như vậy, nói không chừng họ sẽ báo thù, nếu huynh xảy ra chuyện, đệ không biết nên kế thừa tước vị này."

"Đại vương, thần muốn dâng thư, tuyệt đối không truyền tước vị cho thằng nhãi này!" Chu Thắng Chi tức tới bật cười:

Phàn Thị Nhân nghe vậy cũng nhìn huynh trưởng, Phàn Kháng mắng:" Nhìn nữa ta đánh gãy chân."

Trần Mãi chỉnh lại y phục, nghiêm túc nói:" A phụ ta còn khỏe mạnh như thế, xem ra ta chỉ có thể tới Hà Tây kiếm chút quân công nếu không chẳng biết đợi tới khi nào mới có tước vị."

"Ha ha ha."

Cả đám cười to, quần hiền tụ tập trò chuyện, nếu truyền ra ngoài có thể khiến nửa số khai quốc công thần tức chết.

Quán A nháy mắt:" Đại vương chớ để mỹ nhân Ba Thục làm phạm sai lầm nhé ... Thần nghe nói vương hậu đã chuyển vào Tiêu Phòng điện rồi, nếu đại vương mang về vài nàng, e bị thái hậu đánh đó."

Lưu Trường mắng:" Ngươi coi quả nhân thành người thế nào, sao có thể bị mỹ sắc làm hỏng việc."

Căn dặn quần hiền xong, Lưu Trường lại tiếp kiến Trương Thương, Chu Xương, Triệu Bình cùng với mấy vị trong cửu khanh.

Mới đầu vì vấn đề đạo đức cá nhân, Chu Xương không thích Trương Thương. Có điều sau khi Trương Thương đi, một loạn hành động của Lưu Trường làm ông ta hối không kịp. Triều đường không thể thiếu Trương Thương được. Vì thế lần này Trương Thương về, thái độ của Chu Xương với ông đã thay đổi rất nhiều, không lãnh đạm như trước nữa.

"Sư phụ, lần này chuyện cải cách chế độ quan lại trông vào người đấy." Lưu Trường tin tưởng nói:

Trương Thương thi lễ:" Tất nhiên rồi, đại vương đã sai bảo, thần nhất định dốc toàn lực mà làm, quyết không phụ kỳ vọng của đại vương."

"Vậy sư phụ cần bao lâu?"

"Không lâu, mười năm là đủ!"

Chu Xương giật mình, lời này mà ông cũng dám nói à?

Quả nhiên Lưu Trường nhảy dựng lên:" 10 năm, sư phụ đùa đấy à?"

Bình Luận (0)
Comment