Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 561 - Chương 561: Chỉ Vô Lại Mới Trị Được Vô Lại.

Chương 561: Chỉ vô lại mới trị được vô lại.

Kệ cho Lưu Trường hét lên, Trương Thương vẫn thong thả nói:" Đại vương, Tần định chế độ, trước sau mất 60 năm, Đại Hán kế thừa Tần, tới giờ vẫn còn phải sửa chữa. Nếu đại vương muốn lập chế độ nghìn năm, sao thấy mười năm là quá lâu. Thần đã làm là phải làm cho tốt nhất, sau này nếu xuất hiện vấn đề gì, há chẳng phải tội của đại vương sao?"

"Đại vương muốn lập nên cơ nghiệp nghìn năm cho Đại Hán, chẳng lẽ thấy mười năm bỏ ra là nhiều."

Lưu Trường không đáp được, giở thói vô lại tổ truyền:" Mặc kệ, quả nhân về là phải làm xong, nếu không xong, đừng trách quả nhân không nể tình."

Trương Thương đã biết thằng nhãi này giở trò mà, nên ông không bất ngờ:" Vậy thì đại vương giết thần đi, thần không làm nổi đâu."

Lưu Trường hít sâu một hơi, bất lực nói:" Một năm."

"Tám năm."

"Ba năm."

"Năm năm."

"Vậy thì bốn năm đi, trong bốn năm đại vương không được thúc giục, thần sẽ làm xong. Nếu đại vương thúc giục, làm loạn tâm trí thần thì không biết bao lâu mới xong ..."

Hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận, Chu Xương ở bên há hốc mồm nhìn họ mặc cả quốc sự, bảo sao Trương Thương trị được đại vương, té ra cả hai đều là thứ vô lại ... Khụ, người cùng một đường.

Lưu Trường quay sang Chu Xương:" Chu tướng, sau khi ta đi, chuyện y quán và huyền học cần khanh phí công. Đó là sạch lược tương lai của Đại Hán, không được tùy tiện thanh đổi ... Còn cả chuyện tiền tệ .."

"À đúng, còn chuyện trì đạo ..."

Chu Xương học rất nhanh, không để cho Lưu Trường kịp nói hết đã nhảy vào:" Đại vương, thần với toàn lực lo liệu những chuyện kia, e là không thể phân tâm."

Lưu Trường nhìn Triệu Bình, Triệu Bình cũng không ngốc nói luôn:" Đại vương, thần đang bận lo hậu cần cho Hà Tây, còn thúc đẩy giống lúa gạo mới ... Thần rất muốn làm việc cho đại vương, nhưng chỉ e phân tâm nhiều mặt làm hỏng việc."

Lưu Trường nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở Dương Thành Duyên mới lên cửu khanh, chức vụ là tư không, một quan chức rất cổ, phụ trách kiến trúc công trình.

Chức vụ này thời Tần đã phế trừ, tuy triều Hán không sao chép Đại Tần nhưng cũng phế trừ, nay được Lưu Trường thiết lập lại.

Chủ yếu vì công trình Lưu Trường muốn làm quá nhiều, cần người chuyên môn phụ trách. Người này do Chu Xương tiến cử, nghe nói đã tham gia vào mấy công trình lớn thời Hán Sơ, bao gồm thành Trường An, đều do ông ta thiết kế. Vì công lao này ông ta được phong Ngô Tề hầu.

"Dương công, chuyện trì đạo chỉ có thể do khanh lo liệu vậy, trước khi quả nhân về, thế nào cũng phải làm được hai ba cái trì đạo. Nếu không làm được, đừng trách quả nhân không nể tình ... Mời khanh tới đình úy một chuyến."

Dương Thành Duyên nhìn Trương Thương, lấy dũng khí học theo: "Đại vương, thời gian quá eo hẹp, thần không làm nổi, đại vương đưa thần tới đình úy luôn đi."

Lưu Trường nổi giận:" Người đâu, đem kẻ này ném vào đình úy cho quả nhân."

Thấy giáp sĩ xông vào, Dương Thành Duyên tức thì hoảng ngay, sao lại không giống vừa rồi, ông ta vội hô lên: "Đại vương! Làm được, thần làm được!"

Nhưng giáp sĩ đâu thèm quan tâm, kéo ông ta đi.

Mặc kệ tiếng la thảm thiết vọng vào, Lưu Trường bảo với Vương Điềm Khải: "Kẻ này lên cửu khanh liền quên mất mình là ai, để trong đó vài ngày cho tỉnh lại, sau đó thả ra để làm việc."

"Vâng!"

Lưu Trường căn dặn công việc xong, cuối cùng chỉ giữ lại Triệu Bình và Trương Thương, cho những người khác đi. Lần đầu tiên không bị đại vương giữ lại, tâm tình Chu Xương rất kích động, cuối cùng có thể về nhà giống quần thần bình thường rồi, không cần tăng ca nữa. Ông ta vui vẻ đi về phía đại môn, chẳng hiểu sao lại đứng im, sau đó chống quải trượng hầm hầm quay về.

Lưu Trường kinh ngạc nhìn Chu Xương quay lại:" Chu tướng còn có gì căn dặn?"

"Dám ... Dám ... Dám hỏi đại vương, vì sao coi thường lão thần?"

"Hả? Quả nhân coi thường khanh khi nào?"

"Nếu không coi thường, vì sao bàn quốc sự lại muốn lão thần đi."

Lưu Trường há hốc mồm, bình thường ông luôn kêu khổ kêu mệt, lúc nào cũng muốn từ quan, nay cho ông về sớm ông lại không chịu à? Lão già quái đản.

"Vậy Chu công ở lại đi."

"Hừm, đại vương hỏi kế sách Trương công và Triệu công là được."

Chu Xương đùng đùng nổi giận bỏ đi làm Lưu Trường hoang mang hết mức:" Ông ta làm sao thế?"

Trương Thương cười khẽ:" Chu tướng tự coi là tâm phúc của đại vương, nay đại vương phân biệt đối xử, ông ấy tất nhiên là tức giận."

"Ha ha ha, thì ra có thể thành tâm phúc của quả nhân là vinh hạnh của quần thần!"

Lưu Trường vui lắm, bảo hai người ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Có chuyện này quả nhân chỉ có thể phó thác cho các khanh. Sau khi quả nhân đi, hãy đảm bảo a mẫu không ép huynh trưởng thoái vị ... Nhất là phải đề phòng Trần Bình, muốn thế cần mượn sức một người."

Triệu Bình hỏi:" Ai ạ?"

Trương Thương cười:" Hôm nay trên triều nghị nói ai thì là kẻ đó."

Triệu Bình vừa ngẫm lại, sắc mặt Triệu Bình hết sức khó coi:" Tên cẩu tặc Trương Bất Nghi sao? "

"Đại vương nói tới Lưu hầu cơ." Trương Thương đính chính:

" Không thẹn là sư phụ của quả nhân, chỉ có người xảo trá mới đối phó được với người xảo trá!"

Cùng lúc ấy Trương Bất Nghi đang cười hì hì hầu hạ a phụ, khẽ bóp vai cho ông, hoàn toàn khác lúc bình thường, bộ dạng nịnh nọt. Nói thật, Trương Lương còn bị nhi tử làm giật cả mình, thằng nhãi này thường ngày thấy mình là sợ, hôm nay sao lại thành thế này?"

"A phụ, bình thường con bận quốc sự, không tới phụng dưỡng được, thật là không nên. Hôm nay để con ở bên a phụ hầu hạ, làm tròn hiếu đạo."

Trương Lương gật gù:" Đại vương bảo ngươi ở bên ta bao lâu?"

"Hai canh giờ ...." Trương Bất Nghi vừa buột miệng liền nhận ra, cười xấu hổ:" A phụ có ý gì?"

"Đại vương định tha cho Trần Bình, bắt đầu để ta gánh tiếng ác phải không?"

"Không phải như thế, đại vương rất kính trọng a phụ."

"Bỏ đi, tiếp tục bóp."

"Vâng ạ!"

Trương Lương khép mắt lại hưởng thụ lòng hiếu thảo bất ngờ của đứa nghịch tử:" Bất Nghi, ngươi có biết vì sao đại vương bảo ngươi tới tìm ta không?"

"Không biết ạ."

"Đại vương muốn ngăn cản thái hậu và Trần Bình, thái hậu muốn để đại vương lập tức lên làm hoàng đế."

"A." Trương Bất Nghi sững người, tiếp đó mừng phát cuồng:" A phụ nói thật à?"

"Có điều đại vương lại phái ngươi cản trở Trần Bình, ngươi hẳn càng sốt ruột để đại vương làm ..."

Trương Lương còn chưa nói hết thì Trương Bất Nghi đã chạy đi như một trận gió, thoắt cái đã biến mất.

Khỏi phải nói, tên này đi hàng địch rồi.

Khi Phàn Kháng về nhà chuẩn bị xuất phát thì phát hiện trong nhà hết sức náo nhiệt, hỏi ra mới biết là muội muội mang Bột về nhà. Phàn Kháng mừng lắm, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, muốn bế ngoại sinh, vừa đi tới nội viện thì thanh Phàn Khanh.

"Ha ha ha, Khanh ..."

Phàn Kháng đang định nói thì bị Phàm Khanh nhéo tay, đau tới hét chói tai:" Khanh, muội làm gì thế?"

"Muội còn định hỏi huynh đây, không ngờ huynh muốn tặng mỹ nhân Ba Thục cho Trường! Thiên hạ có huynh trưởng nào như thế không?" Phàn Khanh hết nhéo lại đánh, không chút nương tay:

Phàn Kháng lập tức hiểu ra, mình bị đại vương vu oan rồi, hắn liên tục giải thích nhưng Phàn Khanh không nghe. Thế là Phàn Vũ Dương hầu nổi trận lôi đình:" Ta làm đấy, muội làm gì được ta?"

Phàn Khanh sững người, lập tức chạy vào trong phòng vừa khóc vừa kêu:" A mẫu."

Chỉ tích tắc mặt Vũ Dương hầu trắng bệch như giấy.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment