Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562: Quả Nhân Không Phải Triệu Vương Đâu.

Chương 562: Quả nhân không phải Triệu vương đâu.

"Lần này tới Ba Thục phải đi hết tốc độ, không được bày vẽ, chúng ta không thể trống giong cờ mở. Sau khi rời cổng thành, chúng ta là huân quý Trường An, không phải là đại vương gì đó nữa ..."

Lưu Trường cưỡi trên con ngựa cao lớn dặn dò người bên cạnh, lần này y chỉ đem theo hơn 300 người thôi, không nhiều lắm:

300 người này tất nhiên đều là tinh nhuệ, trang bị tới tận chân răng, đi theo còn có Triệu Thủy, Triệu Muội, Lữ Lộc, Phàn Kháng, Chu Thắng Chi.

Nghe Lưu Trường dặn thế, Chu Thắng Chi hơi cau mày:" Đại vương, bọn thần thay đổi xưng hô thì cũng dễ thôi, nhưng mà đại vương thế này."

"Quả nhân làm sao?"

Chu Thắng Chi ngừng rất lâu mới nói: "Đại vương tự có khí chất bá vương, dù bọn thần không nói, chỉ sợ cũng sẽ có người nhận ra."

"Ha ha ha ! Lưu Trường cười to đắc ý: "Quả nhân uy vũ bất phàm, đúng là không thể che giấu. Các ngươi không biết, thực ra quả nhân là mặt trời trên cao, ánh sáng quá mạnh, không che đi được."

"Đúng, đúng, đúng ạ."

Trường An cách Ba Thục thực không tính là xa, trạm đầu tiên là huyện An Dương, đoàn người bọn họ toàn là kỵ binh, tốc độ rất nhanh. Dọc đường không có quan lại nào mù mắt ngăn cản bọn họ, chỉ khi tới gần An Dương mới có đình trưởng run run đi tới, thỉnh cầu bọn họ đưa ra nghiệm truyền.

Lưu Trường lần nữa dặn mọi người không được để lộ thân phận, y muốn kín đáo xem xét tình hình các nơi.

Đình trưởng nhìn đám kỵ sĩ tinh nhuệ đã thấy có gì không ổn, lại nhìn người đứng đầu, chỉ thấy người này mặc hoàng kim giáp chuyên giành cho chư hầu vương, thân cao như thiết tháp, cưỡi ngựa trắng thần tuấn khác thường, cứ như người khổng lồ. Hắn không cần suy nghĩ, bái lạy:" Bái kiến Đường vương!"

Sĩ tốt xung quanh vội ném hết vũ khí quỳ bái.

Lưu Trường chỉ biết lắc đầu, quả nhiên là Thắng Chi nói không sai, khí chất của mình không sao che đậy được, ngay cả một đình trưởng chưa từng gặp mặt cũng có thể nhìn một cái là nhận ra:" Được rồi, đứng lên đi, quả nhân không muốn rêu rao, ngươi không được nói ra ngoài ... Nhãn lực ngươi tốt lắm."

Đình trưởng ngớ ra, hắn cũng không ngốc, lập tức nói:" Uy nghi của đại vương, thiên hạ có ai không biết?"

"Ha ha ha, không tệ, đình trưởng ngươi không tệ. Làm cho tốt, vị trí đình trưởng này vô cùng quan trọng, a phụ ta cũng từng là đình trưởng."

Được trò chuyện với Đường vương, đình trưởng vui lắm, nhưng nghe tới câu sau sợ tới hai chân nhũn ra, ngã lăn xuống đất, không nói lên lời.

Lữ Lộc không đành lòng, tốt bụng cho đình trưởng đi. Mọi người kiếm nơi cắm trại nghỉ ngơi. Lưu Trường thích không khí dã ngoại, làm một đống lửa, lấy thịt ra nướng, rắc ít gia vị mang tới từ Hà Tây. Hương vị này chỉ ở nơi hoang dã mới có, mang theo mùi đất vả cỏ, chứ ở hoàng cung, ăn chẳng ra sao.

Nhìn thịt dê bị nướng chảy xèo xèo, Lưu Trường thèm ăn hẳn, đưa tay ra lấy, vừa ăn vừa nói:" Lần này đi Ba Thục chủ yếu là nhắm vào đám thương cổ, tới đó rồi các ngươi không được tươi tỉnh thế này nữa, phải nghiêm mặt, mới khiến bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời."

Chu Thắng Chi đắn đo mãi, rốt cuộc cũng nói ra:" Đại vương, nếu định điều tra trước, vậy đại vương thay trang phục đã."

"Vì sao?"

"Đại vương mặc giáp chư hầu, lại thêm vóc dáng này."

"Ngươi nói cũng đúng."

Lưu Trường chưa từng nghĩ tới việc lén lút xuất hành, bằng vào những kỵ sĩ này đã đủ khiến y không cách nào che giấu hành tung rồi. Y chỉ không muốn gây ra oanh động quá lớn ở địa phương, ảnh hưởng tới cày cấy, nay là vụ mùa, nếu quan lại triệu tập bách tính nghênh đón mình thì không hay.

Lưu Trường tới Ba Thục cũng không hoàn toàn vì đi du ngoạn, chỉ muốn tận mắt nhìn tình huống nơi này. Ở đây căn cơ của Tú Y không mạnh, chủ yếu vì đường sá bất tiện.

Thực ra Lưu Trường cũng không có thành kiến gì với thương cổ, chỉ là trải sự kiện ở nước Tề, y không còn thiện cảm gì với những kẻ thế lực cực lớn, luôn cảm thấy bọn chúng thế nào cũng làm ra việc hại dân.

Càng đi về phía Ba Thục, Lưu Trường càng thấy nóng, ngủ dậy một cái mồ hôi đầm đìa, không thoải mái.

Y từng ở Nam Việt, nhưng khí hậu bên này khác bên kia. Khi tới An Dương, các phương diện có khác biệt nhỏ với Trường An, từ khẩu âm đã khác rồi. Lưu Trường tò mò lắm, đi đường cũng ngăn mấy người lại hỏi chuyện.

Rất nhanh đoàn người họ kinh động tới huyện úy, huyện úy liền dẫn sĩ tốt tới tìm họ.

Lúc này Lưu Trường đang ăn chực trong nhà bách tính, thấy huyện úy tới liền vẫy vẫy tay gọi, bảo hắn tới.

Huyện úy cẩn thận đi tới hỏi:" Không biết quý nhân từ đâu tới?"

Lưu Trường lên mặt nói:" Quả nhân chẳng qua là con cái huân quý bình thường ở Trường An tới chơi thôi, không cần đa lễ."

Huyện úy tức thì hai chân nhũn luôn, quỳ sụp xuống:" Bái kiến đại vương."

Nghe giọng hắn bắt đầu run, mặt vị sợ hãi mà méo mó, Lưu Trường biết hắn hiểu lầm rồi, đỡ dậy:" Ngươi đừng sợ, quả nhân không phải Triệu vương, mà là Đường vương."

Huyện úy nghe thế càng kinh hoàng, nhưng không dám thể hiện ra, cười khó coi hơn khóc:" Đại nhân giá đáo, không thể nghênh tiếp từ xa ..."

Ác danh của Lưu Trường, dù ở Ba Thục cũng vang dội, vốn không đến nỗi, nhưng quần hiền càn quét qua một chuyến thì ai cũng biết Đường vương. Đám khốn kiếp đó thường mở miệng ra nói trước kia đi theo Đường vương ra sao, người ta nghe nhiều, tất nhiên là càng sợ Đường vương.

Lưu Trường lắc đầu nhìn Chu Thắng Chi:" Quả nhân mấy lần ra ngoài đều bị người ta hiểu lầm là Triệu vương, lòng sinh sợ hãi, có thể thấy ác danh của Triệu vương lan khắp thiên hạ ..."

"Dạ ..." Chu Thắng Chi đành gật chứ phải làm sao:

Sau khi xỉ nhục Như Ý như bình thường xong, Lưu Trường chính thức hỏi huyện úy chuyện trong huyện, huyện úy hói sao đáp thế, lại phái người đi mời huyện lệnh. Huyện lệnh vừa tới, Lưu Trường cười to nắm tay:" Lâu không gặp, khanh khỏe chứ?"

Huyện úy này đã có tuổi, song vai hùm lưng gấu, râu ria xồm xoàm, mở to mắt:" Đại vương, chúng ta quen nhau à?"

Lưu Trường tức thì không vui, mắng:" Ngươi sao có thể vờ không biết quả nhân, quả nhân từng theo a mẫu tới Lạc Dương, khi đó ngươi đang làm huyện úy, ta còn vay tiền ngươi, ngươi nói nhà nghèo ... Chẳng phải chúng ta khi đó còn thả đi mấy lệ thần à?"

Huyện lệnh nghe vậy cả kinh, nhìn tráng hán trước mắt, làm sao có thể liên hệ với thằng nhóc năm sáu tuổi được:" Đại, đại vương năm xưa nhỏ xíu ..."

"Nhớ ra rồi à?"

"Nhớ rồi ạ, nhớ rồi."

Hai người cười to, như bạn cũ lâu ngày gặp lại, người xung quanh há hốc mồm. Triệu Muội than:" Trí nhớ của đại vương thật tốt."

Phàn Kháng lẩm bẩm:" Trí nhớ đại vương khi tốt khi xấu."

"Là sao?"

"Đại vương chỉ nhớ những chuyện có lợi cho bản thân thôi, chuyện không có lợi thì quên hết. Ví dụ đại vương mượn tiền ta 13 lần, nhưng chưa trả lần nào ... Ta vay tiền đại vương một lần, cả chục năm rồi thi thoảng đại vương lại đòi ..."

Triệu Muội vỗ vai hắn:" Đừng để ý, đại vương là người biết báo ơn, sẽ không quên ngươi đâu."

"Ta việc gì phải để ý, tiền đó ta toàn lấy của Thị Nhân mà."

Triệu Muội câm nín, toàn loại người gì thế này?

Lữ Lộc hắng giọng:" Kháng, trước mặt người ngoài đừng nói đùa, người ta sẽ tưởng thật."

Giống như Lữ Thích Chi xung đột với Triệu Thủy, Lữ Lộc và Triệu Muội cũng có va chạm nhỏ, biết làm sao, hai bên đều cho rằng mình mới là thân thích máu mủ của Lưu Trường, đối phương là thứ giả mạo.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment