Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 626 - Chương 626: Người Nào Là Tiểu Lưu Trường

Chương 626: Người nào là tiểu Lưu Trường

"Ta có thể có thể một hơi ăn nửa con cừu"

"Ta có thể uống rượu đến thâu đêm suốt sáng".

"Ta không bao giờ đọc sách! Nhìn thấy sách sẽ cảm thấy đau đầu! Mỗi lần ra ngoài đều sẽ điên cuồng phóng xe trong thành!"

“Ta đánh đại thần trong nước!"

"Ta chuyên đánh già trẻ, làm chuyện ác bất tận!"

"Ta đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng tế bái a phụ!"

Lưu Tường ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Ngang vốn cao hơn mình một cái đầu, hai người vẫn chưa từng tiếp xúc thân thể, chỉ dùng ngực áp vào đối phương, mà nguyên nhân khiến bọn họ cãi nhau chính là tranh đoạt kẻ nào giống trọng phụ nhà mình hơn, hai người bắt đầu tranh đoạt danh hiệu tiểu Lưu Trường, người nào cũng không phục kẻ còn lại, không ngừng dùng ngực va chạm, Lưu Tường quả thực không kém, từ nhỏ đã luyện tập kiếm pháp, thân thể cũng rất cường tráng. Nhưng mỗi lần Lưu Ngang đụng vào hắn, hắn đã không nhịn được lui về phía sau nửa bước, cái thằng đứng trước mặt hắn này có một cỗ man lực, Lưu Tường đấu không lại hắn. Chuyện này khiến cho Lưu Tường rất chán nản, vì sao ta không có được loại khí lực này?

Hai người cực kỳ không hợp nhau, kết quả tồi tệ nhất mà Chu Xương dự liệu đã trở thành sự thật, sau khi đám con cháu tông thất đời sau có được một vị thần tượng cực kỳ bất hảo kia, phong thái tính cách của bọn họ đã lập tức thay đổi, Lưu Trường dựa vào sức một người đã tạo dựng ra một phong cách riêng cho tông thất thành công, đương nhiên cũng bởi vì công lao của Cao Hoàng đế, phong cách tông thất này cũng không hề mai một. Ngay khi hai người đụng vào nhau, Lưu An, Lưu Khải, Lưu Hiền đã vây quanh, chỉ im lặng nhìn họ tranh miệng lưỡi.

Lưu Hiền thấp giọng hỏi: "Đại ca chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn, có muốn lên cùng với nhau hay không?"

Lưu Khải cau mày, trầm tư hồi lâu, nói: "Dù sao chúng ta cũng là thân nhân, máu mủ tình thâm, làm sao có thể mất mặt như gà nhà tự đá nhau được, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không thể...", Lưu Hiền vốn là người đã quen thuộc với Lưu Khải, có chút không vui "nói thật", "Ca ca của hắn chính là người đứng đầu Tú Y... cho nên quên đi..."

Nhưng đúng lúc này, tranh đấu đã bắt đầu trở nên nước sôi lửa bỏng, Lưu Tường phẫn nộ mắng: "Thằng chó ngươi, mưu phản còn dám kiêu ngạo như vậy"

Lưu Ngang sửng sốt, lập tức nói: "Đúng vậy, cho nên ta mới càng giống Trọng phụ a!"

Lưu Tường lập tức trầm mặc, lời cái thằng này nói dường như có đạo lý a

Mà nhìn hai gia hỏa trước mặt không ngừng làm hỏng thanh danh a phụ nhà mình, Lưu An cũng có chút ngồi không yên, hắn ra hiệu cho Khải và Hiền kéo hai người ra, cười nói: "Giao Tây vương có tài lực, Hà Tây vương dũng mãnh cương chính, đều rất giống với a phụ... Thế nhưng bệ hạ sở dĩ có thể được người trong thiên hạ tôn kính, không phải bởi vì bản thân ngài ấy dũng mãnh, mà bởi vì ngài ấy có thể dụng tâm trị vì quốc gia, dũng mãnh tác chiến với kẻ địch bên ngoài..."

"A phụ gần gũi cùng với rất nhiều vị trọng phụ, giúp đỡ lẫn nhau... chưa từng gặp mặt đã mở miệng cãi nhau như các ngươi?"

“Thái Thượng hoàng và chư vương Tề Điệu Ý cực kỳ thân cận... Nhưng chúng ta ở chung lại như thế này hay sao..."

Lưu An nhẹ nhàng lắc đầu, "Khó trách bọn họ đều hay nói chúng ta còn lâu mới sánh bằng a phụ của bọn họ..." Lưu An vừa nói như vậy, Lưu Ngang lập tức nổi giận, vội vàng hỏi: "Là kẻ nào nói?"

Lưu An chần chừ một lát, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó, hắn cực kỳ kiên định nói ra, "Chính là cha con Khúc Nghịch hầu nói!”

Lưu Ngang đến, đối với Lưu An mà nói dường như là một chuyện tốt, bởi vì hắn vẫn luôn muốn để cho đám Thái tử các quốc gia đi tới Trường An, hắn cho rằng đây là biện pháp tốt nhất để gia tăng tình cảm giữa các bên, tuy không thể nói là có thể ngăn chặn chuyện phản loạn một cách hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể phát huy được không ít tác dụng.”

Về phần Lưu Trường, giờ phút này đã bắt đầu tiếp kiến vị chư hầu vương thứ hai, chính là Nam Việt vương - Triệu Đà.

Triệu Đà vừa mới ngồi xuống, thậm chí còn chưa kịp mở miệng hàn huyên, đã cực kỳ sốt sắng hỏi: "Thần nghe nói Giao Tây vương mưu phản??”

Sở dĩ Triệu Đà quan tâm đến như vậy là bởi vì tất cả mọi người hiện giờ đều là chư hầu vương của Đại Hán, chuyện của mỗi một chư hầu vương đều có thể ảnh hưởng đến thái độ và thủ đoạn của triều đình đối với chư hầu vương, Triệu Đà từ trước đến nay vẫn luôn lấy chuyện quốc gia làm chính, chuyện cá nhân làm phụ, mà vì thành tựu được đại sự, ông ta cũng sẽ vứt bỏ toàn bộ thân tình, đối với người như bọn họ mà nói, đây không thể xem là khuyết điểm, dù sao có một vị Hoàng đế nào đó cũng đã từng đạp con trai mình xuống xe ngựa, đây là đạo lý giống nhau.

Lưu Trường lắc đầu, nói: "Giao Tây vương mang theo quân đội mài binh mãi mã ở trong nước, vô tình xông vào nước Giao Đông cho nên bị bắt lại. Lưu Ngang ở trong nước Giao Tây muốn chơi thế nào cũng được, cho dù mang theo quân đội đi tiễu phỉ, đi du xuân cũng sẽ không có ai thèm quản hắn, nhưng không thể vượt ra bên ngoài, hắn chỉ vì chơi quá mức nhập tâm, cả gan mang theo quân đội xông loạn xung quanh, kết quả liền vượt qua quốc giới, lập tức bị quốc tướng trực tiếp lấy tội danh mưu phản bắt lại, áp giải đến Trường An.”

Sau khi biết được đầu đuôi sự việc, Triệu Đà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cái thằng ngu kia làm rối loạn thế cục hiện giờ, nếu như chọc giận vị đại vương trước mặt này, làm nên chuyện Tiêu Phiên gì đó, thật đúng là không có ai đánh được... Thế nhưng chư hầu vương nhà họ Lưu này, kẻ hiếu chiến thật sự quá nhiều a.

Từ Cao Hoàng đế trở đi, gần như mỗi một đời đều có ít nhất một tên mãng phu, phần tử hiếu chiến, lúc Lưỡng Hán diệt vong còn có một tiểu chư hầu thích sưu tầm cung nỏ. Lúc này Triệu Đà mới cười ha hả đánh giá Lưu Trường đang ngồi trước mặt, nói: "Ha ha ha, bệ hạ cuối cùng cũng không còn cao lớn thêm nữa!”

Lưu Trường cực khinh thường nhìn "tên lùn" trước mặt, cực kỳ ý vị thâm trường nói ra. "Bộ thân thể này cũng đã đủ dùng."

Triệu Đà lại trực tiếp chuyển đề tài, ông ta đánh giá Lưu Trường, tò mò hỏi: "Có phải bệ hạ cao một trượng hay không?"

"Không tới một trượng.”

"Thần cảm thấy cũng đã tương đối chuẩn xác..."

Triệu Đà lắc đầu, không khỏi cảm khái nói: "Dáng người cao hơn tám thước của thần ở trước mặt bệ hạ cũng chỉ nhỏ nhắn đến như vậy... Ngài nhất định là cao trên chín thước..."

"Khanh bôn ba ngàn dặm tới tìm quả nhân, chỉ vì tán gẫu mỗi một chuyện này thôi sao?" Lưu Trường hỏi.

"Không phải, chỉ vì bệ hạ đăng cơ, thần lại chưa từng đến bái kiến, trong lòng thật sự vẫn luôn cảm thấy không yên, huống hồ thần ở Nam Việt vẫn luôn ngày nhớ đêm mong bệ hạ, vẫn luôn muốn đến gặp ngài. ..."

Triệu Đà nói xong, lại sai người dâng lễ vật mình mang đến lên, sắc mặt Lưu Trường lúc này mới ôn hòa hơn không ít. "Tình huống ở nước Việt Nam hiện tại như thế nào rồi?"

Khóe môi Triệu Đà run rẩy, "Hồi bệ hạ, đều không có việc gì... Thế nhưng hai vị quốc tướng và Ngự sử này... có chút không hợp nhau..."

"Chuyện này phải dựa vào khanh, khanh phải nghĩ cách ngăn chặn hai tên này tranh đấu, phải khống chế thế cục thật tốt..."

Triệu Đà khẽ gật đầu, "Vị Triều Thác kia còn tốt, chứ như quốc tướng Thân Đồ Gia kia... Gia hỏa này không dễ khống chế, bởi vì hắn từ sĩ tốt một đường giết đến chức vị như hiện giờ, mà thần hiện tại đã có tuổi, muốn chế phục được hắn chắc chắn phải tốn chút khí lực... Thực sự không phải là chuyện dễ dàng.”

“Hả? Để cho khanh kiểm soát tình hình, thế mà khanh còn tính toán kiểm soát luôn cả vũ lực? Không đúng, tranh đấu giữa bọn họ đã tới mức bắt đầu động tay chân rồi sao?" Lưu Trường nói.

“Ài, nào chỉ riêng mỗi động thủ... Ngay cả hoàng cung của thần thiếu chút nữa cũng bị bọn họ thiêu cháy... Bệ hạ cứ nhìn bộ râu của thần mà xem, bị thiêu rụi không ít a." Triệu Đà cuối cùng cũng nói ra mục đích chuyến đi làn này, "Thần lặn lội đường xa đến đây, cũng chỉ hi vọng bệ hạ có thể đổi một người trong Thân Đồ Gia hoặc là Triều Thác... Mà tốt nhất là thay Thân Đồ Gia... bởi vì Triều Thác còn dễ đối phó, còn về kẻ Thân Đồ Gia này a. Ài...".

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment