Triệu Đà nhìn dãy tường thành mới xây dựng trước mặt, không khỏi lắc đầu cảm thán.
"Chỗ này còn cao lớn hơn cả tường thành Hàm Đan... Nếu như xây dựng hoàn thành, quả nhiên là tòa thành đứng đầu thiên hạ a.”
Mà Triệu Thủy đến nghênh đón phụ thân mình lại tò mò hỏi: "Vậy so với tường thành Hàm Dương nước Tần thì sao?”
Triệu Đà chỉ liếc hắn một cái, sau đó thở dài một tiếng, im lặng không nói thêm lời nào nữa.
Triệu Thủy nghi hoặc nhìn a phụ mình tiếp tục lên đường, chú ý tới tên tướng lĩnh ở một bên cúi đầu nín cười, không khỏi hỏi: "Ta nói sai cái gì sao?”
"Vâng... không có, chỉ là... Hàm Dương không có tường thành.”
"Khó trách Tần quốc sẽ diệt vong, nghèo đến mức ngay cả tường thành cũng không sửa được.”
"Chuyện này...."
Sau một hành trình bôn ba thật dài, Triệu Đà cuối cùng cũng đi tới Trường An, dưới sự nghênh đón của Triệu Thủy, ông ta tiến vào tòa đô thành này. Lấy thân phận của ông ta, khi ông đến Trường An, vốn phải do Thiên tử phái quan lại đến nghênh đón, thậm chí đích thân Thiên tử đến nghênh đón cũng là chuyện bình thường, thế nhưng người đến nghênh đón ông ta chỉ là một thằng con trai không đáng tin cậy này, ngay cả Triệu Muội cũng không tới.
Triệu Thủy lên tiếng giải thích: "Bệ hạ bận rộn chính sự... cho nên không thể đến đón ngài được.”
Triệu Đà lập tức hỏi: "Là đi săn bắn hay là đi uống rượu?”
Triệu Thủy lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Thật sự bận rộn với chính sự.”
"A... Có biến gì hay sao?”
"Có chư hầu vương mưu phản."
"Hả???"
Triệu Đà kinh hãi thất sắc, chư hầu vương mưu phản?? Sao chuyện này có thể xảy ra được? Lưu Trường nắm đại quyền trong tay, Đại Hán hiện tại lại như mặt trời ban trưa, chư hầu vương nào dám cả gan mưu phản vậy??
Thế nhưng Triệu Thủy cũng không hề lừa gạt ông ta.
Giờ phút này, Lưu Trường ngồi ở trong điện Tuyên Thất, nhìn tên do tử bị trói gô trước mặt, thật sự không biết nên nói lời nào cho phải.
Lưu Ngang quỳ gối trước mặt y, vẻ mặt tràn đầy ấm ức.
"Trọng phụ cứu cháu!!"
Lưu Ngang là con trai thứ mười một của Lưu Phì, năm xưa sau khi Tề vương Lưu Phì qua đời, Lưu Trường đồng loạt sắc phong các con trai của hắn làm vua, Lưu Ngang là con vợ cả nên được phong làm Giao Tây vương, ở sát vách Lưu Kiến, hai người một đông một tây, mặc dù tên rất là tương đồng với nhau, nhưng giữa hai quốc gia vẫn có sự khác biệt rất lớn, Giao Đông phồn vinh, nhiều huyện thành, mà nước Giao Tây... thật sự quá ít huyện thành, được xưng là quốc gia nửa quận.
Mà tuổi tác của Lưu Ngang cũng đang còn nhỏ, con trẻ hơn cả Lưu Trường, chỉ lớn hơn Lưu Kiến một chút.
Lưu Trường vỗ mạnh án dài một cái, Lưu Ngang sợ tới mức rụt cổ lại.
"Sao ngươi lại dám mưu phản?!" Lưu Trường hỏi.
Lưu Ngang đáp: "Trọng phụ! Cháu chưa bao giờ có ý nghĩ mưu phản!”
"Không mưu phản? Ngươi mang theo giáp sĩ cả nước, khoác lên giáp, mang theo nỏ, muốn tấn công nước Giao Đông, ngươi còn nói mình không có ý đồ mưu phản?!”
"Cháu không hề muốn công kích trọng phụ, cháu chỉ muốn thử cảm giác dẫn binh đánh giặc là như thế nào…”
Vẻ mặt Lưu Ngang tràn đầy ủy khuất, thân là con trai của người khoan dung như Tề vương, cái thằng này lại hoàn toàn không học được chút tính cách của cha mình, nói như thế nào mới đúng nhỉ, chuyện học theo trọng phụ cả hắn cũng là một trong những truyền thống của nhà họ Lưu này, từ sau Lưu Bang, Thiên tử hoặc con cháu Hoàng thất bình thường đều không hề giống như cha mình, đều bắt đầu giống với trọng phụ, ví dụ như Khải và Hằng, Triệt cùng Khải... mức độ tương tự giữa cả hai tương đối thấp, thế nhưng nếu ngươi chiếu theo các vị trọng phụ của bọn họ, vậy chắc chắn có thể thấy được độ tương tự cực cao.
Mà loại trọng phụ của gia hỏa này hiển nhiên chính là Lưu Trường... Cái thằng này còn chưa từng lập quan, nhưng lại cực kỳ dũng mãnh, mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không biến thái như Lưu Trường, nhưng để cho bốn tên An Tường Khải Hiền cùng lên, gần như sẽ không phải là đối thủ của hắn... Ngoại trừ bản thân to con võ tốt ra, hắn còn thích đánh giặc đến mất trí, si mê sưu tầm giáp trụ quân giới, mỗi ngày chỉ chăm chăm tới võ đài.
Quân đội ở Giao Tây mỗi ngày đều phải cùng hắn chơi trò đánh trận giả.
Nhưng lúc này đây, đại khái hắn đã vung tay quá trán, dẫn các sĩ tốt chạy loạn khắp nơi, lại còn vọt vào cả cảnh nội nước Giao Đông, Lưu Kiến đối mặt với thằng ngu ngày, cũng không thèm để ý, được rồi, muốn chơi thì cứ chơi đi, thế nhưng quốc tướng của nước Giao Tây là Lệnh Miễn lại không dễ nói chuyện như vậy, ông ta trực tiếp án tội danh mưu phản bắt đại vương nhà mình lại, nhốt vào xe tù lập tức đưa đến Trường An.
Sau khi Lưu Mão cực kỳ đáng thương giải thích căn cơ ngọn nguồn với vị trọng phụ của mình, gương mặt Lưu Trường tràn đầy bất đắc dĩ.
"A, ngươi nhìn những chuyện mình làm đi, cả ngày cãi nhau với người khác, uống rượu, săn bắn, chơi đùa, đánh giặc… Đây có phải là việc mà các chư hầu vương nên làm hay không?!”
"Trong tông thất này sao lại thật sự không thể tìm được người bình thường vậy... Học ai không học, nhất định phải noi theo Triệu vương!!!”
Lưu Trường răn dạy một hồi lâu, nói cho Lưu Ngang không ngẩng đầu lên được.
"Thích chơi đúng không? Thích đánh trận đúng không?”
“Ngươi không cần phải chơi ở Giao Đông nữa, trẫm đưa ngươi tới chỗ vui vẻ hơn, ngươi cứ ở nơi đó chậm rãi chơi là được!”
Lưu Trường vung tay lên, lập tức đã có được người thứ hai để phái tới Tây Vực. Nhưng khi biết được mình sắp được phái tới Tây Vực, gia hỏa này cũng không hề sợ mà ngược lại còn cực kỳ vui mừng.
"Trọng phụ!! Tây Vực quá tốt! Có đám Hung Nô ở đó chứ?! Cháu có thể mang theo giáp và cung nỏ được đặc chế riêng không? Kỳ thật cháu còn vụng trộm giấu được một chút, khi bọn họ bắt cháu lại tìm không được!”
"Cút !!!!" Lưu Trường xách gia hỏa này ném ra ngoài điện.
Lưu Ngang lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, sau đó lại nhếch miệng cười ngây ngô, quay người về phía điện Tuyên Thất bái ba lần, "Đa tạ Trọng phụ! Đa tạ Trọng phụ!”
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, lại vừa đúng dịp gặp được bốn người đang đi đến nơi này.
Lưu Tường ngạo nghễ ngẩng đầu lên, "Ngươi là thằng nào??”
Chu Xương nhìn bọn họ, lắc đầu, hàm lượng tính cách như Lưu Trường trong đám con cháu tông thất càng ngày càng cao, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, ông ta xoay người đi vào trong điện.
“Bệ hạ, xin ngài trọng thưởng cho quốc tướng Giao Tây!”
Lưu Trường có chút kinh ngạc nhìn Chu Xương, "Khanh vội vội vàng vàng đến đây, lại chờ ở ngoài cửa lâu như vậy, chính là vì muốn ban thưởng vị quốc tướng kia?”
"Hồi bệ hạ... sau khi khai quốc, chư hầu vương vốn đã quyền khuynh một phương, thế lực cực lớn, thậm chí còn... Khụ, quốc gia bên trong quốc gia tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, chư hầu vương làm bậy một cách tùy ý, trong tay nắm quyền lực, nhưng lần này quốc tướng nắm đầu được chư hầu vương vốn là tin mừng... Đó là chuyện tốt nhất của Đại Hán chúng ta trong những năm gần đây.”
Chu Xương bình tĩnh phân tích: "Về sau, các nước chư hầu sẽ càng ngày càng nhỏ, quyền thế của chư hầu vương cũng sẽ giảm xuống, nếu có thể làm cho quyền thế của quốc tướng vượt lên trên những chư hầu vương này, có thể biến các nước chư hầu thành quận... biến quốc tướng thành quận trưởng, chỉ mang cái chức quốc tướng ở trên danh nghĩa mà thôi... vậy loại chư hầu có khả năng phát binh gây loạn cũng sẽ không còn tồn tại nữa..."
Lưu Trường cười phá lên, liền ném chiếu lệnh vừa viết xong đang để trên bàn cho Chu Xương.
Ông ta cầm lên đọc qua, phía trên chính là khen thưởng cho Lệnh Miễn.
"Thì ra bệ hạ đã sớm nghĩ đến…”
"Đúng vậy...."
Lưu Trường đắc ý khoe khoang, nhưng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, y tức giận mắng: "Lần này thì tốt rồi, khanh cứ như vậy, mọi người đều sẽ cho rằng đây là công lao của khanh, cho dù trẫm nói là của mình, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không tin tưởng!!!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com