Đương nhiên tất cả những gì Lưu Hằng làm cũng đạt được rất nhiều hồi báo, chẳng những làm cho nước Nam biến hóa nghiêng trời lệch đất, uy vọng của hắn cũng nhanh chóng tăng vọt, người Ngô nhìn thấy hắn đều kính như kính thần minh, như là mặt trời chân chính a. Ngay cả lão nhân như Triệu Đà, cũng đã mấy lần đến bái phỏng vị vua chư hầu trẻ tuổi này, dâng lễ vật lên, biểu đạt ra kính ý của mình.
Lúc Lưu Hằng xử lý chính vụ, Đậu phu nhân ngồi ở một bên, yên lặng chờ đợi.
Đậu phu nhân cũng không phải là vương hậu, nhưng lại là thê thiếp được Lưu Hằng sủng ái nhất.
Đậu phu nhân là người huyện Quan Tân quận Thanh Hà, gia đình nàng cũng không được tính là hiển hách, phụ thân nàng cả đời làm bạn với cuộc sống câu cá bần hàn, đáng tiếc bất hạnh rơi xuống sông chết đi, về sau nàng lấy thân phận gái nhà lành vào cung Hán hầu hạ Lữ hậu, xưng là Đậu Cơ... Lữ hậu sau khi sắp đặt gả một thân tộc của mình cho Lưu Hằng, cũng đưa vị cung nữ chuyên hầu hạ mình này cho hắn.
Đại khái là muốn nàng tiếp tục duy trì trật tự hậu cung giúp vị thân tộc kia của bà, đáng tiếc Lưu Hằng hiển nhiên lại càng thiên vị người cung nữ này.
Chuyện này cũng không phải không có nguyên nhân trong đó, Lưu Hằng cực kỳ ghét việc phô trương lãng phí, không thích áo đẹp xe tốt, càng không thích bày tiệc, ăn thịt uống rượu... Lúc Lữ vương hậu được sinh ra đã là thời điểm Cao Hoàng đế thành tựu đại nghiệp, bởi vậy không lo cơm áo, quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, làm sao có thể chịu được cuộc sống gian khổ của Lưu Hằng.
Bà cũng rất chán ghét đối với rất nhiều yêu cầu của Lưu Hằng, thậm chí từng viết thư cho Lữ hậu, hy vọng Lữ hậu có thể nói chuyện giúp mình, mặc dù Lữ hậu đã khiển trách bà một trận, nhưng bà cũng không thèm thu liễm hành vi của mình, tự mình hưởng thụ cuộc sống như trước kia, không muốn chịu khổ cực.
Lưu Hằng cũng không muốn thuyết phục bà, mà Đậu phu nhân thì khác, nàng sẵn lòng đi theo Lưu Hằng sống cuộc sống khổ sở, dù sao khi còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện càng tồi tệ hơn, cho nên chút chuyện này cũng chả tính là cái thá gì, ít nhất chắc chắn sẽ không đói bụng, còn có quần áo mặc, ở trong phòng lớn.
Lưu Hằng và Lữ vương hậu có bốn người con trai, một đứa con gái, với Đậu phu nhân cũng có một con gái, hai đứa con trai.
Sau khi xử lý xong đống tấu chương chồng chất như núi trước mặt, Lưu Hằng nhẹ nhàng xoa xoa trán mình, đưa mắt nhìn về phía Đậu phu nhân đang ở đối diện.
"Bệ hạ muốn cho Khải tới Tây Vực làm vua… cho nên cố ý hỏi suy nghĩ của thần thiếp, thiếp nghĩ rằng có thể để cho nó tới chỗ kia.”
Đậu phu nhân sửng sốt, cũng không cần suy tư vội nói: "Nếu như đại vương cảm thấy được, vậy cứ để cho nó đi đi.”
Lưu Hằng cực kỳ nghiêm túc nói: "Nàng phải biết rằng, nếu như để nó tới Tây Vực làm vua, chỉ sợ mười năm cũng chưa chắc có thể gặp mặt một lần.”
Đậu phu nhân lắc đầu, "Nếu đại vương đã quyết định, vậy chuyện đi Tây Vực chắc chắn là có lợi đối với Khải, thiếp tin tưởng đại vương.”
Nghe được lời nói của Đậu phu nhân, Lưu Hằng lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, "Theo lệnh của Thiên tử hôm nay, nếu quả nhân không còn, bọn nhỏ của trẫm đều có thể lấy được một khối đất phong, thế nhưng Khải lại không thể.... Hắn không phải nhi tử do vương hậu sinh ra, cao lắm cũng chỉ là hầu… Cái thằng nhãi ranh này mặc dù nóng nảy, nhưng rất có năng lực, chịu khó làm việc, can đảm táo bạo, nếu có thể ma luyện một chút, nhất định sẽ rất có tiền đồ..."
Lưu Hằng vẫn còn vài ý chưa nói ra, đó chính là Lưu Khải không thoải mái khi ở chung với mấy vị huynh trưởng của mình, là con trai thứ, lại mang tính tình nóng nảy nên Lưu Khải không thể dễ dàng cho qua lúc bị khi nhục, hắn sẽ cầm lấy tất cả những gì có thể tìm được để phản kích, loại hành vi lỗ mãng như vậy, nếu đắc tội với mấy huynh đệ thì cũng không sao cả, chẳng qua sẽ dễ dàng đắc tội vương hậu, Lưu Hằng mặc dù không thích Lữ vương hậu, nhưng dù sao.... đây cũng là lý do Lưu Hằng cho Lưu Khải đến Trường An học tập.
"Quả nhân muốn đi Trường An...."
"Đi gặp Khải sao??" Đậu phu nhân muốn nói lại thôi.
Lưu Hằng liếc nàng một cái, nói: "Quả nhân không thể để cho nàng đi theo... Nàng hiểu cho.”
Đậu phu nhân khẽ gật đầu, "Thiếp hiểu.”
"Vậy khi nào đại vương xuất phát?"
"Ngày mai sẽ đi... Bệ hạ đăng cơ, quả nhân vẫn chưa từng đi bái kiến... Có rất nhiều tình huống bên trong nước Nam này, quả nhân phải bàn luận thật kỹ với bệ hạ mới được. Đặc biệt là ở chỗ nước Nam Việt kia. Cũng không biết rốt cuộc đại vương nghĩ như thế nào.”
Lưu Hằng từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến nước Nam Việt quốc, hắn nhất thời nhẹ nhàng vỗ trán, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Đậu phu nhân mặc dù không hề am hiểu quốc sự, nhưng nhìn thấy bộ dáng của vị đại vương xưa nay vốn bình tĩnh trầm ổn này, nàng cũng có chút tò mò, liền hỏi: "Đại vương? Nước Việt Nam bùng phát chiến tranh ư?”
"Không… chỉ là quốc tướng của bọn họ nổi lên một chút xung đột nhỏ với Ngự Sử đại phu.”
Trong vương cung nước Nam Việt, quần thần cực kỳ hoảng sợ nhìn hai vị quốc tướng và Ngự Sử đại phu trước mặt.
Bọn họ đều vội vàng giữ chặt các giá nến xung quanh, sợ khi đổ xuống sẽ dẫn đến cả vương cung bốc cháy, dù sao quốc tướng và Ngự sử thiếu chút nữa đã thiêu chết Triệu Đà.
Người vốn cương nghị cứng rắn giống như Triệu Đà, vậy mà cũng không chịu nổi bọn họ giày vò, thiếu chút nữa tổn thọ mất sớm.
Ngự sử Triều Thác nhanh nhẹn cưỡi trên người Thân Đồ Gia, siết cổ hắn: "Lão cẩu! Hôm nay ta phải giết chết ngươi!”
Triều Thác dùng toàn lực, thế nhưng hình thể của Thân Đồ Gia lớn hơn so với hắn gần một vòng, Thân Đồ Gia khẽ đảo ngược, Triều Thác suýt nữa bị hắn đè chết, Thân Đồ Gia dùng cái ót hất ngược ra sau vài cái, Triều Thác lập tức chảy máu mũi ròng ròng, đám giáp sĩ xung quanh vội vàng xông lên, kéo hai người ra, trong lúc xô đẩy hỗn loạn, bọn họ còn không quên bổ sung cho nhau thêm một quyền.
Các đại thần trong Vương cung cũng đã sớm quen với cảnh tượng này.
Từ sau khi Thân Đồ Gia và Triều Sai bị giữ lại ở nước Nam Việt, mâu thuẫn của bọn họ không ngừng tăng lên, tất cả phương lược của hai người trên vấn đề trị quốc không thể nói là trăm sông trở về một biển, không mưu mà hợp, mà chỉ có thể nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn đối lập với nhau.
Thân Đồ Gia đương nhiên là một bộ dạng như Vương Lăng, trị đại quốc như nấu món ngon.
Mà Triều Thác lại theo tôn chỉ của Lưu Trường, là vua thì đặc biệt không ăn miếng nhỏ!
Kết quả là giữa hai người bộc phát mâu thuẫn không thể hòa giải, các đại thần trong vương cung cũng chia phe đứng ở hai bên, một bên gấp gáp, một bên chậm rãi, tình huống mà Lưu Trường dự liệu đã thật sự xảy ra, Nam Việt phát triển không nhanh cũng không chậm, trên một số phương diện là Thân Đồ Gia thắng, nhưng Triều Thác cũng chiếm thế thượng phong ở một số phương diện khác.
Ví dụ như về vấn đề thủy vận, Thân Đồ Gia kiên quyết cho rằng không thể vận dụng dân lực trên quy mô lớn, chuẩn bị một kế hoạch kéo dài mười năm, Triều Thác rốt cuộc thất bại, còn về vấn đề mở huyện học giáo hóa, lại là Triều Thác thủ thắng, hắn xây dựng huyện học ở các nơi trong Nam Việt, cứng rắn kéo một đám người làm lão sư, giáo hóa vỡ lòng.
Cũng may hai người đều khá là lý trí, mặc dù đều muốn giết đối phương, nhưng sau khi đồng thuận được chính sách, không ai nghĩ đến chuyện phá hư, hoặc là cố ý làm khó đối phương, bởi vì hai người đều không ngốc, vẫn luôn hiểu được, có tranh đấu có thể nổ ra, nhưng cũng có tranh đấu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Các đại thần nhìn hai vị Tam công này, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải.
Ai có thể thuyết phục hai người này?
Nhất thời, mọi người cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, ngay cả đại vương cũng vì chịu không nổi bọn họ giày vò mà chạy trốn khỏi nước Nam Việt, vậy kẻ nào còn có thể khuyên được??
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com