Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 623 - Chương 623: Đại Mộng Của Lưu Khải

Chương 623: Đại mộng của Lưu Khải

Lưu Trường cực kỳ khinh thường nhìn tên do tử không có tiền đồ này, "Chẳng qua chỉ là đất đai vạn hộ, nhìn bộ dáng kích động của ngươi đi!”

Lưu Khải lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Trọng phụ à, cháu cũng không hề kích động vì được phong đất làm vương, cháu vui mừng vì bản thân đã có cơ hội bộc lộ tài năng của mình.... Trọng phụ, xin ngài lập tức phong cháu làm vương, để cháu nhanh chóng đi Tây Vực, cháu tuyệt đối sẽ không để cho ngài phải hối hận, cháu nhất định sẽ gặt đầu tên Kê Chúc kia tới tế bái.”

"Đùng !"

Lưu Khải còn chưa nói dứt lời, Lưu Trường đã cốc một cái thật mạnh lên trên đầu nó.

“Còn dám nhắc đến chuyện tế bái trẫm, trẫm sẽ đem ngươi đi tế trước tiên!”

Lưu Khải lập tức im miệng, chỉ cực kỳ háo hức nhìn Lưu Trường, Lưu Trường cũng chưa từng nhìn thấy thằng ngốc này kích động như vậy.

"Khải à... Trẫm nói cho khanh biết, ở bên phía Tây Vực kia khác biệt so với những gì mà khanh nghĩ, nơi đó vốn rất xa xôi, một khi khanh đi qua chỗ kia, chỉ sợ qua mười năm cũng chưa chắc có thể gặp được a phụ khanh một lần... Huống chi, ngôn ngữ phong tục nơi đó khác biệt hoàn toàn với nơi này, trẫm cũng không thể cho khanh quá nhiều sĩ tốt, mọi chuyện đều phải do khanh tự mình cố gắng, vả lại đám man di kia chắc chắn cũng sẽ không phục tùng khanh hoàn toàn.”

Lưu Trường nghiêm túc giải thích cho Lưu Khải nghe về khó khăn ở chỗ kia, nói thật, phong đến Tây Vực, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể tiếp nhận, bởi vì đây không phải là phần thưởng, mà chính là trừng phạt a, cũng chỉ có tiểu tử ngốc nghếch như Lưu Khải mới có thể kích động như thế, nghĩ mình có đất diễn để bộc lộ tài năng, mà Lưu Trường cũng rất hiểu hắn, ở cái tuổi như Lưu Khải, y cũng từng như vậy, nghĩ bản thân có thể trị vì nước Đường một cách dễ dàng.

Nhưng những lời này của Lưu Trường rơi vào trong tai Lưu Khải lại tựa như một lời khiêu chiến để thử thách hắn có thể đột phá, khiến hắn càng nghe càng cảm thấy kích động.

“Ở đây, chính là ở ngay chỗ này, chỗ cháu muốn tới chính là nơi đây!”

"Trọng phụ!! Cháu nguyện ý trấn thủ tây bắc vì ngài, bất cứ kẻ nào muốn tiến vào Trường An, vậy trước tiên phải bước qua xác cháu, sau đó phải hạ được Tường, mới có thể đi tới Trường An được!”

Nước Ngô, Quảng Lăng.

Ngô vương sắc mặt nghiêm trang, quỳ gối ở bên trên thượng vị, ở trước mặt hắn là chống chất các loại tấu chương, những tấu chương này không chỉ đến từ nước Ngô, thậm chí còn đến từ Sở, Trường Sa, Nam Việt... Là Ngô vương, lại có thể khoa tay múa chân với các quốc gia khác, đây cũng không phải là do hắn cả gan đi quá giới hạn, mà là quyền lực được Lưu Trường đích thân ban cho hắn.

Nước Nam kém xa phía bắc, đối với vấn đề làm thế nào để trị vì nước Nam, một bị Lệ vương nào đó vì tiết kiệm việc đồng thời cũng không muốn phí sức, đã lựa chọn để trọng phụ của mình giám sát trên danh nghĩa, để cho huynh trưởng của mình đến đảm nhận mọi chuyện, Ngô vương đại khái là chư hầu vương có quyền thế lớn nhất Đại Hán, ngoại trừ vị Đường vương ban đầu kia ra.

Nếu như ở thời kỳ Lưu Doanh quản trị, kẻ có được loại quyền thế như vậy cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, có phong hiểm như uống rượu.

Nhưng trong thời kỳ Lưu Trường trị vì thì cũng không cần lo lắng vấn đề này, đừng nói Lưu Trường có đủ uy vọng để có thể trấn áp Nam bộ, cho dù toàn bộ nước Nam liên hợp lại mưu phản, cũng không đủ cho nước Đường đè xuống đánh, các nước phương nam mấy năm nay đi bắt khỉ ở trong núi Nam Việt, các nước phương bắc thì tử chiến với Hung Nô. Yến, Triệu, Tề, Hà Tây, Lương thậm chí Nam Quân Bắc Quân đều trung thành đến chết với Lưu Trường, sức chiến đấu của sĩ tốt song phương đã không ở cùng một trình độ, chứ đừng nói đến những người quật khởi vì chiến sự, hết người này đến người khác đều là triệt hầu.

Trừ phi bọn họ đều trốn vào núi Nam Việt làm khỉ, nếu không cũng đừng nghĩ đến vấn đề mưu phản kia.

Cũng chính ở phương nam này, Sở vương, Ngô vương, Trường Sa vương, Nam Việt vương đều có quan hệ cực kỳ thân mật với Lưu Trường, những chư hầu vương này đều có thể coi là người đáng tin cậy, sẽ không làm ra loại chuyện uống nhiều là mang theo mấy chục người không mang nỏ giáp liền mưu phản.

Lưu Hằng cũng không phụ lòng tin tưởng của Lưu Trường, hắn quản lý chính vụ ở nước Ngô, tự mình tuyển chọn ra một đám nhân tài, Ứng Cao, Điền Lộc Bá, Chu Khâu vân vân... Hắn thật sự đã kế thừa trí thức của a phụ mình, sau khi chính thức tiếp nhận chuyện lớn ở nước Nam, hắn đã dần dần liên hợp với các quốc gia, cùng nhau làm ra rất nhiều thay đổi, ví dụ như cùng nhau xây dựng đường giao thông, kênh rạch, hoặc là thảo phạt cường đạo.

Mà tất cả những việc Lưu Hằng làm đều có xuất phát điểm ở trên sinh kế của dân chúng, hắn cố gắng thay đổi tình cảnh của nước Nam, dùng ngôn từ hiện đại mà nói, chính là để cho nước Nam có được càng nhiều cơ sở hạ tầng... Chính sách của hắn xuất phát từ rất nhiều phương diện, mang lại thành quả cực kỳ rõ rệt, hắn tự lấy bản thân làm gương, dẫn dắt tác phong cần kiệm, ra sức trọng dụng hiền thần, rõ ràng thị phi, cần cù trị chính, xử trí rất tốt sự vụ lớn nhỏ ở nước Nam, nếu có sai sẽ lập tức sửa chữa, nếu phát hiện vấn đề tuyệt đối cũng không giấu giếm.

Loại cần cù này, loại tiết kiệm này, loại nghiêm túc này, quả thực hoàn toàn khác biệt… một trời một vực với Cao Hoàng đế.

Về chuyện mà Lưu Hằng phải lo liệu trong một ngày, có thể sánh bằng khối lượng công việc trong một năm của một vị Lệ vương nào đó, hắn thường thức khuya dậy sớm vì chính vụ, thậm chí vì tiết kiệm ánh nến, liền ngồi gần cửa sổ, mượn ánh trăng để đọc tấu chương, khiến người Ngô thán phục không thôi.

Hắn lập nên rất nhiều cơ quan phúc lợi, thỉnh thoảng còn phân phát thực phẩm cho người nghèo không nơi nương tựa, cứu trợ trẻ em mồ côi cha mẹ, cũng như tài trợ cho rất nhiều học già nghèo.

Hắn viết tấu chương lên triều đình yêu cầu thay đổi luật pháp, bãi bỏ rất nhiều hình phạt tàn khốc, hơn nữa nhiều lần nói cho Đình Úy, phải lấy việc giáo dục làm chủ, trừng phạt chỉ là phương thức để cho tội nhân biết lỗi lầm của mình, sau cùng phải cho bọn họ có cơ hội sửa chữa, không thể động một chút đã vì chút tội nhẹ mà mất đầu.

Sau nhiều năm yên lặng ẩn nhẫn, đợi đến khi Lưu Trường lên ngôi, Lưu Hằng rốt cuộc không cần ra vẻ vụng về nữa, rốt cục có thể phát huy toàn bộ năng lực của bản thân mình.

Dưới sự quản trị anh minh của hắn, nước Ngô giống như ngồi trên xe ngựa lớn do mười hai con tuấn mã cưỡi, điên cuồng phi nước đại, có muốn dừng cũng không dừng lại được, về phần mấy quốc gia xung quanh cũng đã đạt tới trình độ bảy tám con tuấn mã, nhưng chính Lưu Hằng lại có chút kham khổ, hắn không bài trí yến hội, không ăn thịt, cũng không uống rượu, không tổ chức săn bắn, cả ngày đều đầu tắt mặt tối với chính vụ, với việc tuần tra dân tình.

Ngô vương đi tuần tra dân tình là thật sự hóa phàm xem xét, không giống một vị Lệ vương nào đó, đầu tiên là ở nước Ngô, sau đó là toàn bộ nước Nam, Lưu Hằng không ngừng bôn ba khắp nơi, cũng chỉ ngồi trên một chiếc xe ngựa rất đơn sơ, hắn đi tới đâu cũng có lòng lắng nghe dân sinh, xử trí quan gian, ban thưởng cho quan lại có công tích.

Nhưng tất cả những chuyện này khiến cho bộ dạng của hắn thay đổi rất nhiều, rõ ràng tuổi tác còn nhỏ hơn cả Như Ý, nhưng giờ phút này tóc mai đã điểm bạc, rõ ràng là chư hầu vương có quyền thế lớn nhất, nhưng làn da ngăm đen, vẻ mặt tang thương, xiêm y mặc trên người không biết đã được giặt bao nhiêu lần, làm cho hắn thoạt nhìn qua tuổi tác đã giống như phụ thân mình.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment