Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622: Tam Hiền Trị Tây Nam

Chương 622: Tam hiền trị tây nam

Khi các quan lại cẩn thận hỏi thăm tình huống của những sĩ tốt này, vị tướng lĩnh kia tiếp tục giải thích ý đồ của mình thêm lần nữa.

"Chúng ta phụng mệnh Quán tướng, trước tới nơi này bắt cường đạo, đợi đến khi bắt được cường đạo rồi, sẽ lập tức trở về nước Trường Sa."

Đám quan lại túc trí đa mưu vừa nghe được câu nói này, trong lòng lập tức hiểu được, đây là Quán Anh phái người tới bảo vệ con trai mình!

Có quận thừa thật cẩn thận hỏi: "Chúng ta đều có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Quán hầu, thế nhưng ngài ấy làm như vậy... Nếu Thiên tử biết..."

"A, trang bị của chúng ta chính là do Thiên tử cho, Thiên tử bảo chúng ta bắt cường đạo ở chỗ này, còn nói nếu có người dám cả gan che chở cho cường đạo, vậy có thể liên lạc với Tú Y ở địa phương chém giết ngay lập tức."

Thế là không một ai dám hó hé nữa.

Các quan lại lập tức hiểu được tình huống đại khái, người nào dám cả gan cản trở vị quận trưởng họ Quán này, vậy chính là kẻ che chở cường đạo?

Quán A vốn còn không quá tin tưởng bản thân mình, nhưng bây giờ hắn lại kinh ngạc phát hiện, mình thật sự rất có năng lực.

Từ sau khi mình tới điều hành quận Ba, những quan lại ngày xưa thường chậm trễ chính vụ kia đã như biến thành người khác, bọn họ trở nên cực kỳ siêng năng, cả ngày đầu tắt mặt tối chạy tới chạy lui làm việc cho mình, việc làm được thì phải làm, mà làm không được cũng phải cố gắng hoàn thành, chăm chỉ như con ong lấy mật, lại còn không dám mở miệng lừa gạt, các thương nhân tranh nhau quyên góp gia sản, nhìn qua đều là từng gương mặt tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ, chính trực.

Quán A bắt đầu toàn tâm toàn ý quản lý quận Ba, khi hắn mang theo đám kỵ binh đi tuần tra các nơi, toàn bộ cảnh tượng trong quận Ba đều như bừng tỉnh ra sức sống mới, tất cả mọi người đều không ngớt miệng tán thưởng năng lực của vị quận trưởng mới này, tranh nhau tỏ vẻ muốn trợ giúp hắn quản lý thật tốt quận này! Nhất định phải để cho hắn được thăng chức vị cao hơn sớm một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Ngay cả Tây Nam di ngày thường vẫn luôn hung ác tạo phản, thế mà sau khi nhìn thấy Quán A cũng cười ha hả đến bái kiến, không dám có một chút cuồng vọng ngang ngược như lúc xưa.

Quán A lắc đầu, ai cũng nói rằng Ba Thục rất khó quản lý, xem ra lời đồn có chút sai sót, thực tế chẳng phải quản trị cực kỳ dễ dàng hay sao??

Hai quận này tuy thông qua các phương thức khác nhau, nhưng đều tiến hành theo cách được Lưu Trường vạch sẵn.

Mà Tiêu Diên rốt cục cũng đi tới nước Điền.

Các đại thần nơi này cực kỳ nhiệt liệt nghênh đón hắn, thế nhưng khác hẳn với tình huống Ba Thục, ánh mắt của các quân phong nơi này nhìn về phía Tiêu Diên có nhiều hơn một tia cảnh giác, bọn họ đều đang lo sợ mình bị đoạt quyền, cũng lo lắng vị quốc tướng được Đại Hán phái tới này sẽ xuống tay với bọn họ, một tay nắm giữ toàn một triều đình.

Tiêu Diên sau khi hành lễ bái kiến với bọn họ, liền lập tức tiến vào vương đô.

Trong những ngày tiếp theo, hắn không có bất cứ hành động nào cả.

Gần như cả đám quân phong của nước Điền đều đang nín thở chờ động tác tiếp theo của hắn, Tiêu Diên cũng im lặng không có động tác, bọn họ lại càng lo lắng không yên, bởi vì chuyện ở quận Thục đã như hơi thuốc súng lan tới nơi này, bọn họ đều sợ Tiêu Diên cũng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt như quận trưởng đất Thục.

Nhưng sự thật lại chứng minh, bọn họ dường như đã suy nghĩ nhiều một chút, sau khi Tiêu Diên đến lại không làm bất cứ điều gì, chỉ ngẫu nhiên đi gặp Đinh vương, tới thăm các phong thần, cùng nhau ăn một bữa cơm, hoặc là tham gia triều nghị, mặc kệ hắn có tới hay không thì nơi này cũng chẳng có chút khác biệt gì.

Đám quân phong dần dần buông lỏng đề phòng, đồng thời cũng bằng lòng tiếp nhận một vị quốc tướng như Tiêu Diên, dù sao hiện giờ hắn và bọn họ không có bất kỳ xung đột gì về mặt lợi ích, ngược lại trên một phương diện nào đó, Tiêu Diên còn có thể trợ giúp bọn họ, ví dụ như được Đại Hán giúp đỡ, hoặc ra mặt hóa giải một ít mâu thuẫn giữa các quân phong vân vân.

Sau khi chính thức xác định địa vị của mình, Tiêu Diên lúc này mới đưa ra ý nghĩ muốn phái người tiến ra bên ngoài nước Điền thăm dò một chút.

Các quân phong đương nhiên cũng sẽ không phản đối, quốc tướng chỉ có một cái tâm nguyện nho nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn muốn để cho ngài ấy thất vọng hay sao?

Bất tri bất giác, Tiêu Diên đã thay thế vị trí Đinh vương ban đầu, hơn nữa còn là hạng người mà tất cả các quân phong vốn chờ mong nhất, chuyện gì cũng mặc kệ không quan tâm, ngẫu nhiên đưa ra một hai yêu cầu cũng không tính là quá phận, không có dục vọng về quyền lực, cũng không có ý định mưu hại bọn họ, đây quả thực chính là một vị đại vương hoàn mỹ a, nếu không phải hắn do Đại Hán phái tới, bọn họ chắc chắn sẽ an tâm nâng đỡ hắn ngồi lên vương vị!!!

Trong điện Tuyên Thất, Lưu Trường nhìn tấu chương từ phía tây nam truyền tới, nhịn không được nở nụ cười ha ha.

Sau đó y lại đưa cho Triệu Muội xem, Triệu Muội đọc một lúc lâu, không khỏi tán thưởng: "Bệ hạ anh minh vô thượng, đương thời vô song a!”

"Ba người được phái đi quả nhiên cũng không phụ sự tín nhiệm của ngài, đều làm được không ít chuyện."

Lưu Trường nhếch miệng nở nụ cười, "Khanh có biết vì sao năm xưa a phụ trẫm có thể giành được thiên hạ không? Chính là bởi vì biết cách dùng người! Các quan lại quận Thục vốn gian ác, phải cần người như Trần Mãi tới trị vì, tình huống của quận Ba lại không nghiêm trọng quận Thục, chẳng qua chỉ có rất nhiều man di mà thôi, đồng thời đám quan lại có chút không hợp nhau, cho nên khi có những kỵ binh có thể giúp Quán A trấn trụ được bọn họ, mà bản thân Quán A cũng rất độ lượng khoan dung, có thể tập hợp được những người này nghiêng về phía mình.... Về phần bên phía nước Điền, chỗ này có rất nhiều quân phong, quả nhân lại lười giết từng người một...Để Tiêu Diên đi tới thì có thể làm cho bọn họ cảm thấy an tâm nhất, cũng có thể để cho bọn họ toàn tâm toàn ý cống hiến cho Đại Hán chúng ta.:

Lưu Trường dương dương đắc ý khoe khoang mưu lược của bản thân mình, còn Triệu Muội lại tâm phục khẩu phục.

Ngay sau đó hắn vội hỏi: "Vậy không biết bệ hạ cho rằng, thần nên đảm nhiệm chức quan gì mới tốt?”

Lưu Trường không cần suy nghĩ nói: "Thực ra khanh tới đảm nhiệm chức quận trưởng Thương Ngô là thích hợp nhất... Thế nhưng khanh sớm muộn gì cũng phải kế thừa ngôi vị Nam Việt vương, cho nên cũng không cần phải lo lắng những chuyện này.”

Nghe được những lời này, Triệu Muội thoáng trầm tư một chút, ngẫm lại thân thể cường tráng của đại phụ, chính mình lại phải kế thừa vương vị...Ừm, vẫn nên tới Thương Ngô làm quận trưởng mới càng thêm thích hợp một chút a.

Nhắc đến đại phụ, Triệu Muội nhớ tới lá thư mà ông ta gửi cho mình, lập tức mở miệng nói: "Bệ hạ... Nam Việt vương giờ phút này đã chạy tới Hoài Nam.

Sau khi Lưu Trường đăng cơ, lão già này đã không dám giả vờ giả vịt, không còn là bộ dáng như bị bệnh không thọ lâu như xưa nữa, ông ta vội vàng phái người bẩm báo với Lưu Trường, nói mình muốn tự thân đi Trường An gặp tân Thiên tử.

"A, lão già này chạy nhanh như vậy, không phải lão còn hay nói mạng mình không lâu sao? Làm cách nào nhanh đến như vậy được?”

Triệu Muội cười trả lời: "Đại phụ nói mệnh của mình không lâu, thực ra cũng tương đương với câu nói ‘nước Đường nghèo khổ’ của bệ hạ.”

"Nhưng nước Đường thực sự nghèo khổ a...Khanh không biết mà thôi... Mỗi lần trẫm nhớ tới dân chúng nước Đường, trong lòng lại như bị dao cắt!” Lưu Trường cực kỳ bi thương nói ra, sau đó lại bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, hỏi: "Không biết Nam Việt vương có thể khẳng khái việc nghĩa không từ mà giúp một chút? Cứu vớt dân chúng nước Đường ở trong nước lửa?”

“Bệ hạ đăng cơ, Nam Việt vương chắc chắn sẽ không dám tay không mà đến.” Triệu Muội nói.

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, lão nhân gia một đường bôn ba cực khổ, cũng may mắn là trẫm đã phân phó các quan lại ven đường chiếu cố lão thật tốt.”

Lúc từ điện Hậu Đức đi ra, Lưu Trường suýt chút nữa đụng phải Lưu Khải đang chạy như điên.

Trên mặt hắn tràn ngập vẻ vui mừng, mở to hai mắt, trong tay còn cầm theo một lá thư, hắn vội vàng nắm lấy ống tay áo của Lưu Trường: "Trọng phụ?! Những chuyện a phụ thần nói là thật sao? Cháu chắc chắn sẽ được đi Tây Vực làm vua ư?!”

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment