Nơi quản lý của quận Thục chính là huyện Thành Đô, cũng là thành lớn được xây dựng từ thời nhà Tần, Trần Mãi lại cực kỳ chướng mắt tòa thành trì này, rất khinh thường đánh giá một phen, sau đó mới nói: "Nơi này còn kém xa so với Trường An!”
Khi nhìn thấy phủ nha mà mình làm việc, hắn lại mở miệng chửi bới: "Nơi này còn không bằng phủ của ta ở Trường An!”
Danh vọng của Trần Bình ở quận Thục có thể nói là hoàn toàn dập nát.
Các quan lại quận Thục chưa từng chán ghét một quận trưởng nào đến như vậy, cho dù là quận trưởng trước đó bị bắt đi vì tham ô, cũng sẽ không vô năng như Trần Mãi a. Trần Mãi không có tài cán gì, thế nhưng lại không ngừng làm mới tam quan của bọn họ, ngày đầu tiên hắn chạy tới nơi đây cũng đã hùng tâm bừng bừng biểu thị rằng, mình muốn đại trị quận Thục.
Hắn vẫn luôn một mực a phụ ta, đề xuất phương hướng quản trị quận Thục là muốn phát triển việc trồng dâu nuôi tằm.
Nhưng hắn lại không hề có một chút hiểu biết về việc nên phát triển ngành trồng dâu nuôi tằm như thế nào cho đúng, thậm chí còn ngốc nghếch nói muốn phát động tất cả dân chúng đi khai hoang ruộng đất trồng trọt, lấy đó làm tiền đề để phát triển nông tang.
Lão quận thừa gần như giận đến mức cắn nát răng, các quan lại cũng nhanh chóng phát hiện, người này ngoại trừ luôn miệng nói a phụ ta ra, cũng không có một chút bản lĩnh gì hơn người, thậm chí cũng không hề có một chút dũng khí, quận thừa đã nhục nhã hắn như vậy, thế nhưng hắn vẫn có thể nhịn được, ngay cả tư cách làm thiếu gia ăn chơi trác táng cũng không có, nào có vị thiếu gia hoàn khố nào như quả hồng mềm thế kia?
Trần Mãi buổi sáng quan tâm đến chuyện này, đến xế chiều lại quyết tâm muốn làm việc kia, chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi có chí lớn nhưng tài mọn, hắn không làm được bất cứ điều gì, thậm chí còn rất là ngu ngốc, không hề động não suy nghĩ chút nào, các thương nhân ở quận Thục chờ đợi hồi lâu, rốt cục có người cả gan dám thử mua chuộc vị quận trưởng mới đến này, kết quả lại thuận lợi đến kỳ lạ.
Không bao lâu sau, hắn đã giao toàn bộ chính vụ cho người khác, còn mình thì cả ngày thu hối lộ, ngắm vũ nữ, uống rượu ca hát, quả thực làm mới kỷ lục tồi tệ nhất của quận trưởng Đại Hán.
Hành vi như vậy trực tiếp chia rẽ các quan lại ở quận Thục thành hai bộ phận, một bộ phận trong đó do vị quận thừa lớn tuổi kia cầm đầu, kiên quyết phản đối Trần Mãi, hơn nữa không ngừng viết tấu chương trình lên triều đình, vạch trần tội ác của hắn, thỉnh cầu triều đình tiến hành nghiêm trị, bọn họ làm việc cực kỳ nghiêm túc, không có bất cứ ý nịnh nọt nào, không những thế còn vô cùng thống hận Trần Mãi.
Một bộ phận khác thì cả ngày nghĩ cách nịnh hót Trần Mãi, dùng các loại chính vụ giả dối để lừa gạt hắn, đút túi tiền của riêng mình, đồng thời liên lạc với thương nhân, muốn mượn uy Trần Mãi tiếp tục leo lên trên, những người này do quận úy cầm đầu.
Cuộc sống như vậy kéo dài một đoạn thời gian, cục diện vốn hưng thịnh của quận Thục lập tức bị cắt đứt, gian tặc cầm quyền, chính vụ hỗn loạn, thương nhân ra sức hối lộ, quan lại hoành hành không chút e ngại, tất cả đám dã thú ẩn nấp trong bóng đêm đều lộ ra răng nanh, điên cuồng hút máu của dân chúng.
Mà Trần Mãi cũng nhanh chóng phát phì, cả ngày chân nam đá chân chiêu, bộ dáng tựa như bị tửu sắc đào rỗng thân thể.
Tấu chương luận tội Trần Mãi tựa như mưa tuyết bay vào Trường An, cuối cùng rơi xuống trước mặt Trần Bình.
Các quan lại trong thiếu phủ hoàn toàn yên tĩnh, nhìn sắc mặt tối đen của Khúc Nghịch hầu, bọn họ đều cảm thấy, hiện tại là lúc không thích hợp để hỏi ông ta nên làm gì.
Tấu chương buộc tội Trần Mãi thật sự quá nhiều, đầy đủ các loại tội ác, căn cứ theo những loại tội ác trên tấu chương, vậy cũng đã đủ để tru di tam tộc.
Nhưng những quan lại này đều hiểu được tính cách làm người của Trần Mãi, không giống với người có thể làm ra những chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì trời cao Hoàng đế ở xa ư??
Trần Bình cau mày trầm tư một lát, lập tức cầm lấy những tấu chương này, đứng dậy đi về phía điện Tuyên Thất.
"Cái gì?? Nhận hối lộ?? Ức hiếp bách tính? Kết bè kết phái?? Buôn bán quân giới?? Mưu phản??” Khi Lưu Trường lật xem những tấu chương buộc tội Trần Mãi ở trước mặt, mắt hổ trợn tròn, cả người đều hoàn toàn mộng.
Lưu Trường giận tím mặt, cau mày, hung tợn nói: "Khúc Nghịch hầu! Bởi vì liên quan đến hắn, tông tộc của khanh đều sẽ bị tru sát!!”
Nghe được Lưu Trường đe dọa, sắc mặt Trần Bình lại không hề có chút thay đổi, ông ta cực kỳ bình tĩnh nói: "Nó có gan làm đến mức này, chắc chắn cũng đã sớm thông báo cho bệ hạ, ngài cần gì phải hù dọa thần vậy?”
Lưu Trường lập tức thu hồi biểu tình hung ác kia lại, có chút uể oải nói: "Biết ngay là sẽ không giấu được khanh... Chẳng lẽ khanh không thể giả bộ sợ hãi để cho trẫm vui vẻ một chút sao? Cũng có mất cái gì đâu??”
Trần Bình cười cười, "Nếu thần giả bộ sợ hãi, chỉ sợ bệ hạ mới thật sự là người hoảng sợ.”
Lưu Trường gãi gãi đầu, "Thôi được rồi, hắn đã báo trước với trẫm tất cả những chuyện này, đám quan lại nơi đó ẩn sâu bên dưới mặt nước, trước tiên phải phân tách được bọn chúng ra... Mà đây chẳng qua chỉ là biện pháp bất đắc dĩ.”
"Đúng vậy a… Thế nhưng lại hỏng thanh danh cả đời của thần.”
Ngay khi mọi chuyện ở quận Thục đã sắp tới tình trạng mất đi khống chế, Trần Mãi lại phái thuộc hạ mời đám người lão quận thừa kia đến thư phòng của mình.
Cũng không ai hoài nghi mệnh lệnh này, bởi vì Trần Mãi thường phái thuộc hạ gọi bọn họ tới ra sức nhục nhã, tất cả mọi người cũng đã tập mãi thành quen tính cách phóng đãng của hắn.
Thế nhưng lúc này đây, Trần Mãi lại không tiếp tục phóng đãng nữa.
Cả người hắn thẳng tắp, trên mặt rốt cuộc đã không thể nhìn thấy một chút ngang ngược nào nữa, phảng phất như biến thành một người khác.
"Chư quân, đây là hổ phù của ta…Cường đạo ở quận Thục đã thành đàn, ngay hôm nay lập tức diệt giặc vì nước!!!” Trần Mãi không có bất cứ lời giải thích nào, cũng chỉ nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
Mà vào giờ khắc này, những quan lại vẫn luôn mồm phản đối Trần Mãi lại như bừng tỉnh đại ngộ.
Vị lão quận thừa kia lại càng im lặng hồi lâu không nói nên lời, ông ta thậm chí cũng có chút không dám chắc chắn, cái thằng này rốt cuộc muốn giết tặc hay là tìm lý do để giết mình, dù sao hắn diễn thật sự quá giống.
Quãng thời gian tốt đẹp của đám quan lại nịnh nọt ton hót ở đất Thục khép lại ngay trong ngày này, sĩ tốt quận Thục và Tú Y đồng thời ra tay, chỉ trong một đêm, từ quận úy đến lý chính, từ thương nhân đến tướng lĩnh, có khoảng chừng hơn sáu ngàn người bị bắt, hơn bốn ngàn người bị tru sát, ngày hôm sau dân chúng Thành Đô thức dậy, toàn bộ đường phố đều tràn ngập màu đỏ chót, có thể ngửi được một loại mùi máu tươi nồng nặc quanh quẩn bên chóp mũi.
Quận Thục chấn động, Trần Mãi lại triệu tập các quan lại, tuyên bố phương án mình muốn quản lý quận Thục kế tiếp, lúc này đã không còn ai dám phản đối nữa.
Lão quận thừa cởi trần, buộc chặt cành mận gai đi tới tạ tội với Trần Mãi, Trần Mãi tự mình đỡ ông ta đứng dậy, quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên tốt đẹp.
Lão quận thừa xấu hổ cười cười, "Quận trưởng à... Xin ngài đừng trách tội, những ngày này ta đã mắng lầm ngài không ít lần... Chủ yếu là do ngài diễn cảnh thiếu gia ăn chơi trác táng quá nhập tâm… Sao ngài có thể diễn một cách xuất thần nhập hóa như vậy?”
Trần Mãi trầm tư một lát, nói: "Đại khái ta cũng đã gặp nhiều rồi.”
Trần Mãi thông qua chuyện ngụy trang cùng thủ đoạn lôi đình nhanh chóng khuất phục quận Thục, hơn nữa còn hoàn thành chuyện khảo sát với quận này, xây dựng ra rất nhiều sách lược phát triển cực kỳ đúng đắn.
Nhưng ở bên phía Quán A, mọi chuyện lại không hề phức tạp đến như vậy.
Khi hắn dẫn theo một đám kỵ binh tinh nhuệ đi tới huyện Giang Châu, cũng là nơi quản trị của quận Ba, các quan lại ở chỗ này nghênh đón hắn đều bị dọa cho choáng váng.
Những kỵ binh này được vũ trang đầy đủ, sát khí đằng đằng, quận trưởng nhà nào có thể có dạng vũ trang tận răng như vậy? Cho dù là Thái tử cũng không thể có tư binh với quy mô như thế này chứ??
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com