Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Vương Lăng chẳng những chịu đựng được, thậm chí ông ta còn rất vui vẻ.
Trong tiếng đàn reo vang réo rắt, hai người một già một trẻ nhẹ nhàng nhảy múa, đồng thanh hát lớn, hai người chưa bao giờ ở chung một cách hòa hợp như lúc này.
Yến hội mới tiến hành một nửa, Vương Lăng đã có chút say, Lưu Trường cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, hai người kéo tay nhau, lớn tiếng đàm luận đại sự trong thiên hạ.
Khi Trương Bất Nghi không mời mà đến, hắn bị một màn trước mắt này dọa cho sợ ngây người.
"Bệ… bệ... Bệ hạ đây là...."
"Ha ha ha, Bất Nghi à, tới đây? Đến, khanh lại đây kính đại ca của trẫm một ly!"
Khi Trần Mãi chuẩn bị rời khỏi thành, Trần Bình cuối cùng vẫn đích thân đến tiễn hắn.
"Thằng nhãi ranh ngươi... Nếu như ngươi làm chuyện gì sai trái, vậy đừng trở về gặp ta nữa."
Mặc dù Trần Bình vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc răn dạy hắn, trong lời nói cũng đầy vẻ khinh thường, giống như ông ta tin tưởng hắn nhất định sẽ làm hỏng sứ mệnh này, nhưng Trần Mãi vẫn rất cung kính bái biệt a phụ mình, hắn cũng hiểu rằng a phụ thật sự chán ghét mình, mà a mẫu của Tiêu Diên cũng đến tiễn đưa hắn, không ngừng dặn dò, nhắc nhở đủ thứ chuyện, riêng chỉ có Quán A chỉ biết hâm mộ nhìn bọn họ mà thôi.
Ba người này muốn rời đi, nhưng vì không muốn kinh động quần hiền, cho nên bọn họ chỉ để lại thư, rồi mang theo ấn thụ cùng tùy tùng vụng trộm rời đi.
Nếu không phải không có cách nào giấu giếm, Trần Mãi thậm chí còn muốn không để cho phụ thân của hắn biết được.
Khi ba người ngồi cùng một chiếc xe ngựa chậm rãi rời đi, Quán A không kìm được bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Thật tốt a…các ngươi có a phụ, a mẫu tới tiễn biệt."
Trong ánh mắt hắn lộ ra chút cô đơn.
Quán Anh được phái đến nước Trường Sa làm quốc tướng, đại khái là bởi vì cảm giác tồn tại của Trường Sa vương Lưu Hữu thật sự quá thấp, dẫn đến tác dụng tồn tại của nước Trường Sa cũng bắt đầu giảm xuống, thậm chí đến khi Lưu Trường thu thuế cũng có thể quên béng luôn tình trạng của nước Trường Sa, khi sứ thần các nước đến bái kiến, toàn bộ hành trình của sứ thần quốc gia này đều bị coi thường, không được để ý đến chút nào.
Là quốc tướng của quốc gia gần như vô hình, Quán Anh trong những năm này đương nhiên cũng không còn nổi danh nữa.
Trần Mãi đưa mắt liếc nhìn Quán A, nói: "Ngươi không cần phải hâm mộ... Mỗi lần a phụ nhìn thấy ta, đều là bài ca răn dạy và chửi rủa… Ta thà không gặp còn hơn."
"Ài... Tốt xấu gì a phụ ngươi còn có thể mắng ngươi, còn ta dù có muốn bị mắng..."
Tâm tình Quán A lập tức càng thêm hỏng bét.
Trần Mãi cùng Tiêu Diên đành phải mở miệng an ủi hắn dọc theo đường đi này, để cho hắn lấy quốc sự làm trọng, làm ra chút thành tựu, để cho phụ thân ngươi phải động dung vì ngươi! Được những người này hết lòng an ủi, Quán A cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút, nhưng hắn cũng không tự tin như Trần Mãi, hắn vẫn rất hoài nghi bản thân mình, không biết mình có thể quản lý tốt một quận được hay không.
Ngay cả Tiêu Diên vốn lờ khờ chậm chạp, thoạt nhìn cũng đã tự tin như thế, điều này khiến cho Quán A càng thêm rối rắm.
Khi bọn họ sắp tới quận Ba, có một đám kỵ sĩ tinh nhuệ vũ trang đến tận răng chặn đường đi của bọn họ.
"Người tới là ai?!"
Trần Mãi có chút không vui chất vấn.
Tên kỵ sĩ kia đưa mắt tìm kiếm trong đám người bọn họ, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Quán A.
"Không biết ngài có phải là quận trưởng quận Ba - Quán A?"
"Đúng vậy... Các ngươi là ai?"
"Chúng ta chính là thân binh của quốc tướng nước Trường Sa… Có một đám đạo tặc bên trong nước Trường Sa chạy trốn vào quận Ba, quốc tướng cố ý lệnh cho chúng ta đến nơi này, đi theo quận trưởng để bắt những tên đạo tặc kia lại, sau khi bắt được bọn chúng sẽ dẫn độ trở về nước Trường Sa."
Tiêu Diên đầy nghi ngờ nhìn Trần Mãi ở một bên, "Nước Trường Sa này giáp với Ba Quận sao?"
"Không hề."
"Vậy sao đạo tặc của bọn họ lại chạy đến quận Ba?"
"Vậy ngươi phải đi hỏi quốc tướng nước Trường Sa - Quán Anh có quan hệ gì với quận trưởng quận Ba - Quán A hay không."
Khi quan lại quận Thục cười ha hả đến nghênh đón Trần Mãi, hắn chỉ ngồi yên ở trên xe chứ không thèm xuống.
Trần Mua hiển nhiên không có loại giác ngộ đưa tay không đánh mặt người cười, trái lại, hắn còn biểu hiện ra rất cao ngạo, không chỉ đưa tay đánh, còn hận không thể dùng chân đạp, hắn ngạo nghễ ngồi ở trên xe, cực kỳ khinh thường nói: "Quận Thục quận rung chuyển lòng người bất an, không ngừng nổ ra mưu phản, đều bởi vì đám quan lại vô năng như các ngươi!"
Chỉ riêng một câu nói này đã làm cho đám quan lại đến nghênh đón hắn biến sắc mặt.
Quận thừa là một lão già lớn tuổi, ông ta cau mày, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, đối mặt với sự vô lễ của Trần Mãi, người này có chút nhịn không được, lớn tiếng nói: "Ta năm xưa đi theo Cao Hoàng đế chinh chiến sa trường, cũng không phải để cho tên khóc con như ngươi mở miệng nhục nhã!"
Người này hiển nhiên cũng là một vị hầu, bởi vì Trần Bình còn sống, bởi vậy tước vị của Trần Mãi cũng gần như tương đương với ông ta, còn không đạt tới trình độ khiến cho ông ta thần phục.
Nghe được người này mở miệng phản biện, Trần Mãi lại phẫn nộ đứng dậy, chất vấn: "Ngươi có biết a phụ ta là ai không?"
Lão già kia hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường nói: "Chuyện này ngươi trở về hỏi a mẫu của ngươi đi!"
Đối mặt với nhục nhã như vậy, Trần Mãi lập tức nổi nóng hạ lệnh, "Người đâu, bắt cái thằng này lại, lấy tội bất kính chém đầu!"
Các quan lại lập tức luống cuống tay chân, đồng loạt tiến lên xin tha tội cho quận thừa.
Bọn họ dù nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi, một trận nghi thức nghênh đón quận trưởng mới thật tốt, vậy mà lại biến thành tình cảnh như vậy, không phải nói đây là trưởng tử của Khúc Nghịch hầu ư? Tuổi trẻ thông minh? Sao lại chỉ có thế này được??
Ấn tượng đầu tiên mà Trần Mãi để lại cho bọn họ cực kỳ tệ hại, đối mặt với mọi người khuyên can, Hắn cũng cắn chặt không chịu nhả, nhất định phải xử tử vị quận thừa kia, thế nhưng cũng không có giáp sĩ động thủ, toàn bộ đều trầm mặc không nói gì, nhìn thấy đám giáp sĩ này vậy mà dám không nghe theo mệnh lệnh, Trần Mãi dường như có chút hoảng hốt, lại lấy danh tiếng a phụ hắn ra đe dọa một phen.
Đến hiện tại, mọi người dường như đã thấy rõ được bộ mặt của vị quận trưởng mới trước mặt này.
Tin đồn có sai a, đây chẳng phải chỉ là một tên đệ tử hoàn khố ăn chơi trác táng, không học không nghề, chỉ dựa vào thanh danh của bản thân a phụ hắn hay sao??
Một khi phát hiện thanh danh của phụ thân mình cũng vô dụng, hắn làm như không hề biết bất cứ chuyện gì.
Trần Mãi đành phải nhét cơn giận này vào bụng, ngoài miệng thì lớn tiếng nói cái gì bản thân vốn khoan dung độ lượng, thực ra lại là trực tiếp bại lộ sự vô năng của mình, trong đám quan lại kia, có người lo lắng, nhưng có người cũng rất vui mừng.
Ngồi trong xe ngựa, Trần Mãi bị các quan lại vây quanh, hắn lớn tiếng khoe mẽ sự tích của phụ thân mình, trong lời nói tràn đầy tâng bốc cho ông ta, tự cho bản thân mình rất cao, rất nhiều quan lại muốn mưu đồ đại nghiệp đều chỉ biết cau mày, không nói một lời, biểu hiện ra bất mãn cùng kháng cự đối với vị quận trưởng mới này, mà cũng có không ít người đi theo bên cạnh Trần Mãi, không ngừng tâng bốc phụ thân của hắn.
"Ha ha ha, nếu a phụ ta ở chỗ này, nơi đây đã sớm bị quản trị vượt qua Trường An rồi!"
"Nếu a phụ ta ở chỗ này, con đường kia tất nhiên sẽ phải bằng phẳng!"
"Nếu có a phụ ta ở đây…"
Trần Mãi chỉ dùng hơn một canh giờ, đã đạt được một cái mỹ danh ở quận Thục, mọi người đều gọi hắn là quận trưởng "A phụ ta", bởi vì lời nhiều nhất khi vị quận trưởng này mở miệng, chính là a phụ ta như thế nào, dưới đám quan lại bọc trong bọc ngoài, Trần Mãi đi tới nơi quản trị của quận Thục.