Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 619 - Chương 619: Quần Hiền Trường An Bắt Nạt Ta Già Yếu

Chương 619: Quần hiền Trường An bắt nạt ta già yếu

"Vậy vì sao trước đó bệ hạ không...".

"Nước Tần vì xây dựng các con đường, đã khiến cho rất nhiều người phải chết. Người đã chết, vậy bất kể trẫm có làm tới mức nhân chính như thế nào, bọn họ cũng không thể sống lại được, mà nền tảng nước Tần lưu lại cho tới bây giờ đã bị hủy hơn phân nửa, nếu trẫm có thể tu bổ tốt, có lẽ dân chúng vì xây dựng đường cho nước Tần mà chết oan chết ức kia cũng sẽ không chết một cách không có chút giá trị.... Hậu nhân của bọn họ còn có thể hưởng thụ giá trị mồ hôi nước mắt và máu bọn họ bỏ ra... Các con đường này đang hư hỏng rất nhanh, chỉ cần qua mười năm nữa, sẽ hoàn toàn không còn cơ hội cứu trở về... Chỉ có thể biến thành ghi chép trong một cuốn sách mà thôi.”

"Bạo quân thì bạo quân đi... Làm một tên bạo quân có thể làm cho người trong thiên hạ có cơm ăn, có phòng ở, cũng tốt hơn là làm một vị hiền quân chỉ biết khoe khoang mà hoàn toàn không hề có một chút giá trị thật sự..."

"Vương công ngài cảm thấy thế nào?"

Vương Lăng trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Trường.

"Có đôi khi, chuyện của ngài làm chưa chắc đã tốt đẹp giống như suy nghĩ của bản thân."

"Lao dịch trăm vạn người, trong đó không biết sẽ có bao nhiêu tai nạn, bao nhiêu sai lầm, mà cũng không biết có bao nhiêu trong những chuyện này có thể truyền đến bên tai ngài... Quản lý một nước lớn nhất định phải cẩn thận, mỗi lần ngài ra lệnh, kẻ đi chấp hành mệnh lệnh của ngài đều là người sống... Một những mệnh lệnh ngài có thể quyết định vận mệnh của hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu, hàng chục triệu gia đình... Ngài hiểu rõ chuyện này sao?”

"Trẫm hiểu được."

"Được, vậy thần tặng quyển sách kia cho Thái tử. Sau nghi bệ hạ trở về có thể nói cho Thái tử biết, về sau cũng không cần lại tới khuyên nhủ thần nữa.”

Vương Lăng nhìn kỹ Lưu Trường một phen từ trên xuống dưới, lại nói: "Thái tử có đức.”

Lưu Trường nhếch miệng cười, "Làm cha cũng như vậy!”

Vương Lăng rốt cuộc quyết định ăn chút gì đó, Lưu Trường cũng thuận thế lấy chuyện sách giáo khoa giáo hóa ra kể cho ông ta nghe, ý nghĩ của Vương Lăng cũng giống như Triệu Bình, không thể để Trương Bất Nghi phụ trách chuyện này, dựa theo suy nghĩ của Vương Lăng, chuyện này tốt nhất không nên giao cho bất kỳ một người, hay một học phái nào đó, bởi vì thứ này có ảnh hưởng rất lớn, không thể để cho bất kỳ thế lực nào độc chiếm, tốt nhất là có thể liên hợp mọi người cùng tiến hành.

Cho dù triệu tập đại hiền của các học phái, cũng phải do nhiều học phái cùng nhau viết, tuyệt đối không thể trở thành sản phẩm của một học phái nào đó.

Nhưng đối với chuyện này, Lưu Trường cũng có bất đắc dĩ của riêng mình, trước mắt Nho gia vốn tích cực nhất đối với chuyện này, bao gồm cả chuyện giác ngộ cũng do bọn họ trực tiếp nhận làm, cho nên việc biên soạn sách giáo khoa này đại khái cũng có thể lấy Nho gia làm chủ, mà muốn triệu tập bách gia đến viết, đây là chuyện hoàn toàn không thể, lý luận của mỗi học phái đều có khác biệt rất lớn, không những thế, việc đầu tiên bọn họ làm khi gặp mặt là cãi vã, đánh nhau, mà không phải tâm bình khí hòa cùng nhau ngồi viết được.

Vương Lăng nở nụ cười, vuốt râu: "Ai nói các trường phái khác nhau không thể cùng tồn tại chứ?"

"Ồ? Không biết Vương công có ý nghĩ gì?"

"Lục Giả."

"Lục Giả?? Chuyện này có liên quan gì đến Lục công vậy?"

Vương Lăng liếc mắt nhìn Lưu Trường một cái, tức giận nói. "Lục Giả trước trị Nho, sau đó học Hoàng lão, lại tìm hiểu sâu luật pháp… Hắn đều có am hiểu rất sâu đối với ba học phái này, trong tác phẩm của hắn đã bao hàm tư tưởng của ba loại học phái kia, được hắn dung hợp lại... Ngài muốn giác ngộ thiên hạ, vì sao lại không tìm đến người này trước tiên?!”

Đại lão không hổ là đại lão, Vương Lăng chỉ mới nói ra những lời này, đã làm cho Lưu Trường kích động đến mức nhảy dựng lên.

Mấy ngày nay, y vẫn luôn đau đầu suy tư vấn đề này, thật không ngờ vốn đã có nhân tuyển sẵn có ở trước mặt mình, Lưu Trường lại vội vàng nói: "Còn có Giả Nghị, Giả Nghị cũng là người tinh thông Nho, Pháp, Hoàng lão.... Cả hai đều có thể làm được!”

"Giả Nghị còn quá trẻ, Lục Giả ngược lại cực kỳ thích hợp."

Lưu Trường thật không ngờ, lão già trước mặt này còn có thể cho y một tin mừng đến như vậy, y lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Lục Giả hiện giờ ở Tây Vực, đi sứ ở các quốc gia, ý của hắn là muốn cho những tiểu quốc này đều quy thuận Đại Hán, trở thành nước chư hầu dưới danh nghĩa Đại Hán... Nhưng Quả nhân cảm thấy chuyện này không ổn... Thứ nhất là quá nhiều quốc gia nhỏ, thứ hai là không thể quản lý trực tiếp... Trẫm muốn thành lập các quận huyện, nhưng Hà Tây đến hiện tại vẫn là một mảnh phế tích, còn nói gì đến chuyện quản lý Tây Vực... Chỗ kia vừa xa vừa rộng..."

"Bệ hạ có thể phân đất phong hầu."

"Ài, sao có thể dễ dàng như vậy được... Lúc này nếu động thủ với những tiểu quốc kia, sợ là sẽ phải dẫn đến một lần đại chiến... Huống chi phong người tới Tây Vực, đây có thể coi là trừng phạt a..."

Lưu Trường gãi đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

Vương Lăng trầm tư một lát, nói: "Mấy tiểu quốc ban đầu đều nương tựa vào Hung Nô, có lẽ nên... chia một phần nhỏ đất đai của bọn họ phân cho những tiểu quốc đã gia nhập vào Đại Hán, phần còn lại thì tích hợp cùng một chỗ, hình thành mấy nước chư hầu tương đối lớn hơn một chút... Lại tuyển ra một vị công tử không có tư cách kế thừa, lại thân cận với ngài... có chí hướng lớn, có tài năng từ trong tông thất đến đảm nhận chức vị vua chư hầu.”

Hai mắt Lưu Trường lập tức sáng ngời, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một nhân tuyển cực kỳ thích hợp.

"Ừm... Trẫm phải hỏi a phụ của hắn trước, sau đó lại xem chính bản thân hắn... Nếu hắn đồng ý, hắn ngược lại là một nhân tuyển không hề tồi.”

"Bệ hạ chắc hẳn đã có nhân tuyển?"

"Đúng vậy, công tử Khải nước Ngô, trẫm cảm thấy hắn không tệ."

Lưu Trường lại giải quyết xong một chuyện hoang mang, giờ phút này y lại nhìn về phía Vương Lăng đang ở trước mặt, chỉ cảm thấy sao càng nhìn lão già này lại càng cảm thấy thuận mắt như vậy, ngay cả động tác vuốt râu cũng làm cho ông ta thoạt nhìn cực kỳ hòa ái dễ gần, Lưu Trường lập tức kéo tay ông ta lại, "Trọng phụ à! Đã vài ngày rồi khanh còn chưa có gì vào bụng? Người đâu! Đêm nay trẫm muốn thiết yến chiêu đãi Vương công ở trong Hoàng cung!!!”

Lưu Trường lúc này bố trí tiệc gia đình để chiêu đãi Vương Lăng ở trong Hoàng cung.

Y làm chuyện này là muốn biểu đạt sự kính trọng của mình đối với ông ta, Vương Lăng cũng mang theo cháu trai của mình đến dự tiệc.

Con trai của Vương Lăng... đã không còn nữa, không thể sống lâu bằng vị lão nhân thất tuần trước mặt này, mà cháu trai của ông ta cũng lớn hơn Lưu Trường vài tuổi, tên là Vương Du, thế nhưng gia hỏa này hoàn toàn không học được bộ dạng của đại phụ hắn, làm người chất phác, không thích nói nhiều, là một người rất biết an phận, lại không có năng lực gì quá đặc biệt.

Tào Xu cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với thái độ nhận sai của Lưu Trường, nàng cũng không nghĩ tới, lấy tính tình xấu xa của vị đại vương này, vậy mà còn đích thân mời vị lão nhân này tới.

Trong bữa tiệc, Lưu Trường cực kỳ thoải mái, vừa uống rượu với Vương Lăng, vừa lôi kéo ông ta muốn nhảy múa, không những thế còn muốn hát vang.

Tất cả mọi người trong yến hội đều bị dọa sợ, thân thể già nua của vị lão nhân Vương Lăng này, sao có thể chịu được sự giày vò như vậy?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment