"Nhìn bộ dáng ngày thường không thèm để ý đến An một chút nào của chàng... Không nghĩ tới vậy mà còn có thể nhớ kỹ tên quyển sách kia.”
"Khụ khụ, thực ra là trẫm cũng không nhớ rõ tên sách, trẫm chỉ biết ôm toàn bộ tàng thư tốt nhất trong nhà Vương Lăng ra ngoài, sau đó bảo Trương Bất Nghi xem giúp trẫm cái nào là của Hoàng lão...”
Tào Xu trợn mắt lườm Lưu Trường một cái, nói: "Không cần phải làm bộ làm tịch... Lúc trước An chỉ mới ho khan vài cái, chàng suýt nữa phái Nam Quân bắt Hạ Vô Lại tới.”
Mặt mo của Lưu Trường đỏ ửng, cực kỳ khinh thường lắc đầu, "Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi, trẫm cần gì phải để ý chứ?”
Mà Lưu An đã trầm mê trong sách vở, cũng không nghe được lời nói của hai người phía sau, sau khi đọc một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "A phụ! Sao ngài có thể thuyết phục được Vương tướng vậy?"
"À… Lúc ấy ta có lòng đi tới… chính là thành khẩn cầu xin, sau đó bàn luận võ nghệ với gia thần của lão ấy một phen… Cho bọn họ nhìn một lần chiếc xe ngựa của ta… Một lần mã đáo thành công.”
Lưu An bừng tỉnh đại ngộ, vỗ mạnh đầu gối mình một cái, "Đúng vậy, không mượn được có thể cướp a! Sao con lại không nghĩ ra chuyện này chứ!"
"Lưu An!!"
Tào Xu híp mắt, cực kỳ nghiêm túc đọc ra tên đầy đủ của Lưu An, một khắc kia, Lưu An run rẩy, vội vàng mở miệng răn dạy. "A phụ! Sao ngài có thể đối xử với công thần như vậy? Có đạo lý quân tử có thể cướp đoạt đồ vật của người khác hay sao?! Đây là hành vi phù hợp với lễ nghi ư?”
Lưu Trường sửng sốt, còn chưa kịp há miệng trả lời, Tào Xu đã mắng: "Thằng nhãi ranh! Sao ngươi dám hỏi ngược a phụ ngươi như vậy? Không phải a phụ ngươi làm thế là vì ngươi hay sao? Đúng là thằng nhãi ranh vô lương tâm!!”
Lưu An mím môi, ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Tào Xu.
Hắn thật sự không biết nên nói như thế nào cho phải, nói làm đúng cũng không được, nói làm sai cũng chẳng xong, hai vợ chồng này cùng một phe đúng hay không?
Nhìn đứa con trai đáng thương của mình, Lưu Trường bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng, y quay người nói với Tào Xu: "Nàng bớt giận, chuyện này cũng không có gì đáng ngại, sau này nàng có lòng cứ đánh nó một trận là được, cũng không cần tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe... Mấy ngày nay nàng vốn đã không khỏe, nếu thật sự không xuống tay được, vậy cứ để cho trẫm làm thay... Tránh cho nàng vì đánh nó mà bản thân phải mệt mỏi..."
"Bệ hạ...."
"Hoàng hậu.."
Nhìn hai vợ chồng đang dịu dàng thắm thiết, Lưu An chỉ biết xoay người rời đi, chờ ta đến chỗ đại mẫu cáo trạng các ngươi!
Ngay khi Lưu Trường chuẩn bị tiếp tục tăng thêm “nhân tố mới” cho Hoàng thất, Triệu Muội lại đến cầu kiến.
"Bệ hạ! Không tốt! Có chuyện lớn rồi!" Triệu Muội thoạt nhìn có chút sợ hãi.
"Cút khỏi đây ngay! Quả nhân còn có chuyện quan trọng phải lo liệu!”
"Bệ hạ, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ!"
"Hôm nay cho dù Trường Lăng của a phụ có nổ tung, Quả nhân cũng muốn nhập hoàng ở trong điện này..."
Tào Xu bóp mạnh một cái, lời nói của Lưu Trường lập tức bị cắt đứt, y kêu đau một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Triệu Muội, trong đôi mắt híp lại tràn ngập sát cơ, Triệu Muội biết bản thân đã bị vị Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi này ghi hận, thế nhưng hắn cũng đã không còn đường lùi, bởi vì hắn không thể không báo cáo loại chuyện lớn này.
"Nói đi, còn sững sờ ở đó làm gì?! Có chuyện gì xảy ra? Là Mạo Đốn sống lại, hay là Trần Bình mưu phản?”
"Vương công đã hai ngày chưa từng ăn cơm..." Triệu Muội cúi đầu, bất đắc dĩ trả lời.
Lưu Trường lập tức nổi trận lôi đình, "Hai ngày lão ta không ăn cơm, ngươi tìm Quả nhân làm cái đếch gì? Còn không cút ra đi tìm ngự trù?”
Tào Xu tiếp tục véo thắt lưng y thêm lần nữa, Lưu Trường rốt cục bình tĩnh lại, "Được rồi, được rồi, dẫn Quả nhân qua thử xem... Hôm nay nếu trẫm không nhét thịt vào..."
"Bệ hạ!!"
Tào Xu cực kỳ tức giận nói: "Vương công chính là trọng thần, cũng là bậc tiền bối của ngài, sao có thể làm như thế được? Bệ hạ phải nghiêm túc xin lỗi ngài ấy, không thể làm ra thêm hành động thô lỗ nào nữa, nếu không thiếp báo cho Thái hậu biết.”
Sức nặng của bất cứ lời đe dọa nào đại khái đều không bằng câu cuối cùng kia.
Dưới lực lượng uy hiếp của Thái hậu, Lưu Trường vẫn phải cắn răng quyết định đi gặp vị Vương Lăng này, Vương Lăng rất không thích Lưu Trường, không, phải nói chính xác là ông ta cực kỳ chán ghét y, thế nhưng đây cũng là chuyện rất bình thường, dù sao Vương Lăng cũng chưa từng thích bất kỳ người nào.
Hảo hữu duy nhất của Vương Lăng tên là Ung Xỉ, không sai, chính là vị Ung phu nhân kia.
Về phần những người khác… Vương Lăng không quá thân cận đối với Lưu Bang, ông ta hạ quyết tâm nương tựa Lưu Bang là bởi vì mẹ đẻ bị Hạng Vũ phanh thây, ông ta cũng không thích Trần Bình, Chu Bột, Quán Anh, thậm chí còn công khai nhục mạ bọn họ, ông ta cũng không thích Lữ hậu, gan to bằng trời mở miệng nói xấu bà một cách công khai, thậm chí ông cũng không thích Chu Xương, cảm thấy Chu Xương chỉ là kẻ hám hư danh... Thế nhưng Lữ hậu vẫn cực kỳ thân thiện với ông ta, cũng chưa từng một lần kể cho Lưu Trường biết, khi còn trẻ tính cách của ông ta cực kỳ hòa đồng.
Thân là một đệ tử đại tộc, thậm chí có thể ở chung rất tốt với phụ thân ngươi, a phụ ngươi kính trọng, đối xử với ông ta giống như huynh trưởng vậy.
Cho đến khi... mẹ đẻ của ông ta tự sát, thi thể bị Hạng Vũ chém.
Con người Vương Lăng trở nên khác biệt hoàn toàn với quá khứ.
Khi Lưu Trường thật cẩn thận đi tới phủ Vương Lăng, đang nghe thấy ông ta đang chửi ầm lên với các môn khách, mặc kệ bọn họ có khuyên thế nào cũng không chịu ăn gì, mà khi nhìn thấy Lưu Trường đi vào, ông ta lại càng tức giận, cả bộ râu không ngừng run rẩy, dường như sẽ bị chọc tức chết ngay tức khắc, Lưu Trường chỉ biết nhếch miệng cười ngây ngô, "Vương công à…không có việc gì chứ?!”
"Ngươi...."
Vương Lăng chỉ thẳng mặt Lưu Trường, nghiến răng nghiến lợi, đang muốn mắng to, thế nhưng Lưu Trường lại thuận thế ngồi bên cạnh ông, nhanh tay nắm lấy tay ông.
"Vương công à… Cần gì phải làm đến mức này chứ? Quyển sách kia dù có để lại chỗ khanh cũng chẳng có tác dụng gì, nếu để cho Thái tử đọc, có lẽ tương lai nó sẽ không ngu ngốc như trẫm?”
Vương Lăng nghĩ, tên hôn quân này nói còn có chút đạo lý a.
Nhưng ông ta vẫn rất tức giận, "Không nói mà lấy... Không, là cướp, đây là hành vi vi phạm pháp luật! Vì sao bệ hạ..."
Vương Lăng cũng không biết nên diễn giải hành vi này của Lưu Trường như thế nào, thế nhưng Lưu Trường lại cực kỳ bình tĩnh, y hỏi: "Lúc trước Quả nhân thành lập thư quán, lệnh cho mọi người dâng tàng thư của mình lên, phân phát cho bách tính trong thiên hạ, vì sao trong những tàng thư này lại không hề có tàng thư của khanh vậy? Chẳng lẽ khanh luôn coi thường thiên hạ này, chỉ coi trọng chính mình hay sao? Chẳng lẽ ngài không muốn để cho thiên hạ được lợi, chỉ muốn bản thân mình vụng trộm lật xem? Đây là hành vi của người quân tử ư?!”
Lưu Trường cực kỳ thuần thục tiến hành trả đũa, Vương Lăng lập tức nói không nên lời.
"Vương công à… Trẫm đã hạ lệnh đình chỉ chuyện lao dịch.”
Ngay khi Vương Lăng sắp tức giận tới mức phát bệnh, Lưu Trường lập tức nói ra những lời này, trong nháy mắt lập tức dập tắt lửa giận của ông ta.
"Ngươi đã ngừng?"
"Đúng vậy... sợ ảnh hưởng đến mùa vụ thu hoạch, huống chi chuyện lao dịch trăm vạn người, quy mô quả thật có chút quá lớn... Sau này xây dựng con đường, cũng sẽ chuẩn bị thi công theo từng giai đoạn, sẽ không đồng thời triệu tập nhiều nhân lực như vậy..."
Nhìn vị bạo quân bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người này, Vương Lăng vẫn còn có chút không quen.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com