Lưu Trường chần chừ một lát, vẫn nói ra lời sợ ngươi chết trên đường đến.
Thúc Tôn Thông chỉ cười, nói. "Bệ hạ không cần phải lo lắng, chưa làm xong chuyện huyện học, lão phu chắc chắn sẽ không chết."
“Ha ha ha !"
Lưu Trường cười, Thúc Tôn Thông lúc này mới nói: "Huyện học trong Trường An hiện tại là phương diện thành công nhất trong chư học... Chỉ là quần thần phần lớn khinh thường loại giáo hóa vỡ lòng này, người đến biết không nhiều lắm, nếu bệ hạ có thể tương trợ một hai...”
Lưu Trường đương nhiên sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Thúc Tôn Thông, thỉnh cầu của ông ta cũng rất đơn giản, chính là hy vọng bệ hạ có thể lôi kéo nhóm Tam công Cửu khanh đi thăm một chút huyện học, đề cao một chút lực ảnh hưởng cùng danh tiếng.
Lưu Trường vui vẻ nói: "Thúc Tôn Công ngài một lòng vì vua, có thể làm nên thành quả như thế này, quả nhiên là xứng đáng được khen thưởng!”
Thúc Tôn Thông lại lắc đầu, trả lời: "Bệ hạ, thần làm như thế là có tư tâm, môn sinh Nho gia đảm nhiệm lão sư ở huyện học các nơi, vậy những đứa trẻ mà bọn họ dạy ra chính là môn đồ Nho gia thần, trong những đứa bé này, tương lai cũng không biết sẽ trưởng thành ra bao nhiêu nhân vật như Tuân Tử, Mạnh Tử! Các học phái chỉ coi trọng người trẻ tuổi học có thành tựu, lại không quan tâm đến xây dựng căn cơ vỡ lòng, cứ tiếp tục như vậy, huyện học có thể thành công, mà Nho gia chúng thần trong tương lai hiển nhiên cũng là học thuyết nổi tiếng đương thời, không ai có thể sánh bằng.”
Lưu Trường kinh ngạc với việc Thúc Tôn Thông thẳng thắn đến như vậy, ông hoàn toàn không che giấu ý đồ của bản thân mình, chính là muốn thông qua huyện học để mở rộng tầm ảnh hưởng cùng thực lực của Nho giáo, thế nhưng suy nghĩ của Thúc Tôn Thông cũng rất chuẩn xác, Lưu Trường chỉ để ý chuyện khi nào huyện học có thể thành công, chỉ cần đạt được điểm này, cho dù ông ta có xen lẫn tư tâm nhiều hơn nữa, y chắc chắn cũng sẽ không để ý tới.
Nhưng Lưu Trường vẫn nhịn không được trêu chọc. “Không chỉ xuất hiện nhân tài như Tuân Tử cùng Mạnh Tử, có lẽ còn có thể tạo ra mấy vị Đại Nho như sư phụ trẫm!”
"Ha ha ha, Trương tướng mặc dù về phương diện đạo đức cá nhân có chút không ổn, nhưng trên đời có người nào hoàn mỹ? Nếu luận theo phương diện phẩm đức, thần chính là tiểu nhân nịnh nọt, Phù Khâu Bá là kẻ vô tín, Trương Thương háo sắc, Tuân Tử kiệt ngạo, Mạnh Tử nóng nảy, làm sao còn có cái gì gọi là Thánh hiền chứ?”
Lưu Trường rất là bất mãn, hừ lạnh một tiếng, Thúc Tôn Thông vội vàng phản ứng lại, nói: "Đương nhiên bệ hạ không nằm trong số này, ngài là quân vương hoàn mỹ, cũng không có một chút khuyết điểm nào, đại nhân đại nghĩa, ân trạch thiên hạ, văn võ song toàn.”
Môn sinh bên cạnh ông ta đều sợ ngây người, đám Trương Thương, Tuân Tử, Phù Khâu Bá là hạng người như thế nào, những môn sinh này cũng không dám nghị luận chắc chắn, nhưng ít nhất, lão sư vẫn đánh giá bản thân mình cực kỳ đúng trọng tâm.
Huyện học Trường An bởi vì ở vào bên trong Trường An, cho nên Thúc Tôn Thông đã bố trí đệ tử tốt nhất của mình dạy dỗ ở chỗ này.
Học sinh ở chỗ này cũng không nhiều, tuổi tác cũng rất nhỏ, gia thế có thể xem như không tốt không xấu, bởi vì nhà phú quý giàu sang đều có nhà học của riêng mình, hoặc là mời người đến dạy dỗ, sẽ không đưa con em đến nơi này, về phần những hộ khó khăn nghèo khổ thì không có được đủ điều kiện theo đuổi, cuối cùng chỉ có thể lôi kéo được một nhóm gia đình có tài phú, nhưng không có biện pháp mời danh sư về dạy dỗ cho con cháu nhà mình, mà có điều đám người Lưu Trường không biết chính là, những người này về sau phần lớn được xưng là con nhà lành vừa làm ruộng vừa đi học.
Lưu Trường dẫn đám người Trương Bất Nghi, Triệu Bình, Sài Vũ, Hảo huynh đệ đến nơi này.
Thậm chí y còn theo những đứa trẻ này cùng nghe bài giảng của lão sư.
Chẳng qua Lưu Trường cứ nghe là buồn ngủ, hắn đã rất nhiều năm chưa từng nghe khóa giảng, hôm nay mới vừa nghe được đôi câu vài từ đã cảm thấy thể xác và tinh thần chạy xe không, hai mắt nhịn không được nhíu lại, cũng may Triệu Bình vẫn luôn ở bên cạnh y, dưới loại tình huống như thế này, Hoàng đế lại ngủ thiếp đi thì sao có thể được, kết quả là Triệu Bình vẫn không ngừng nghĩ biện pháp làm cho bệ hạ trở nên thanh tỉnh một chút.
Loại nghi thức này coi như tương đối thành công, chuyện huyện học này chính thức lọt vào trong mắt quần thần.
Lúc rời khỏi nơi này, Lưu Trường cầm lấy đồ ăn vặt không biết giành được từ nơi nào, say sưa thương lượng với Trương Bất Nghi.
"Trẫm cảm thấy, những quyển sách vỡ lòng này vẫn có vấn đề.... Làm sao có thể sử dụng văn chương của nước Tần để dựng căn cơ? Chẳng lẽ Đại Hán ta không có thư tịch vỡ lòng hay sao?”
"Bệ hạ! Xin để thần chịu trách nhiệm về vấn đề này!!” Trương Bất Nghi kích động nói, Triệu Bình lại suy nghĩ sâu xa hơn một chút, trước mắt lập tức tối sầm lại.
"Bệ hạ! ! Không thể được! ! Tuyệt đối không được! !”
Nghĩ đến Đại Hán sau này khắp nơi đều là bóng dáng của Trương Bất Nghi, Triệu Bình liền cảm thấy rất sợ hãi, loại chuyện giác ngộ thiên hạ này, tuyệt đối không thể giao cho tên phản cốt này làm a.
Lưu An rầu rĩ ngồi trong điện Hậu Đức, không ngừng lẩm bẩm.
"Bành !"
Có thứ gì vừa vặn đập trúng hắn, Lưu An phẫn nộ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy a phụ đứng trước mặt mình.
"Ngươi nhìn xem, có phải cái này hay không?"
Lưu An lúc này mới chú ý tới thứ đập vào người mình lại là một thẻ trúc được cuộn gọn lại, hắn không kìm được nhanh chóng mở ra, quả nhiên chính là sách Hoàng lão trong nhà Vương Lăng kia, chỉ lật qua một cái, là chữ nước Sở, chú thích của Vương Lăng. Quả nhiên đều ở bên trong đó.
Chuyện này lại khiến hắn có thêm kính ý mới, chuyện người khác không chịu làm, hoặc không thể làm được, hắn lại có thể làm thành công.
"Đúng là tốt rồi... Trẫm đi ngủ đây!” Lưu Trường ngáp dài một cái, mới cất vài bước đi vào trong phòng, lại tiếp tục mắng An: "Tối nay lăn đến chỗ đại mẫu ngươi đọc sách! Ta với a mẫu ngươi muốn thương lượng chính sự!”
Lưu An chỉ ôm thật chặt quyển sách kia, trên mặt tràn đầy ý cười ngây ngô.
Quần hiền Trường An khinh ta già không còn sức, ngang nhiên ôm sách đoạt đi.
Đây là tình cảnh chân thực nhất của Vương Lăng ngay bây giờ.
Lúc chạng vạng tối, Lưu Trường bỗng nhiên tìm tới cửa, mang theo không ít lễ vật, Vương Lăng đương nhiên sẽ không hề có chút vui mừng nào với y, Lưu Trường cũng rất trực tiếp đưa ra ý nghĩ của mình, muốn mượn sách của ông ta.
Vương Lăng chắc chắn không cho phép, răn dạy Lưu Trường một trận, khi ông ta còn đang phẫn nộ nói "Thần đi đứng không tiện, không thể lấy sách cho bệ hạ nữa", Lưu Trường lập tức phản ứng lại, y nhanh tay lẹ mắt, cũng không nói nhảm, trực tiếp đẩy ngã bốn năm tên gia thần của Vương Lăng, vọt vào trong phòng, ôm quyển sách mình cần rồi co giò bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, Trương Bất Nghi thậm chí còn chuẩn bị xe trước, đón được Hoàng đế đã ra roi thúc ngựa chạy mất dạng.
Đây không thể xem là ăn trộm được, đây chính là ăn cướp giữa ban ngày ban mặc a! !
Đường đường là Thiên tử cùng Tam công Đại Hán, vậy mà còn đi cướp sách của đại thần??
Đối mặt với hành vi cường đạo này của Hoàng đế, Vương Lăng chỉ biết chửi ầm lên, đợi đến khi Lưu Trường xông ra khỏi phủ, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng của ông ta từ xa.
Lưu An rất vui vẻ, mấy ngày liên tục đều ôm quyển sách kia không buông tay, đi tới đâu cũng mang theo, lật qua lật lại đọc, quyển sách này đại khái là đồ vật gia truyền của Vương Lăng, là Sở văn nguyên bản nhất, còn có rất nhiều chú thích, không chỉ có chú thích của Vương Lăng, còn có rất nhiều chú thích của những đại gia mà Lưu An cũng không biết tên tuổi, chỉ riêng những chú thích này đã có thể khiến cho hắn học được rất nhiều thứ.
Nhìn thấy nhi tử vui vẻ như vậy, trên mặt Tào Xu cũng treo đầy nụ cười.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com